Thời điểm này, thịt giá hơn bảy hào một cân lại còn cần phiếu, dân quê cả năm hiếm khi được ăn hai lần.
Nếu ít khi được ăn thịt mà còn không ngon, anh cảm thấy mình sẽ tủi thân mà chết mất.
À, có lẽ nếu chỉ được ăn hai lần một năm, dù khó ăn đến đâu cũng sẽ cố nuốt xuống.
Công nhân chính thức của nhà máy chế biến thịt có lẽ đã ăn thịt quá quen rồi, họ không mấy hứng thú với món thịt trong nhà ăn.
Ngược lại, ba công nhân thời vụ mới đến ăn rất ngon miệng. Nhìn họ ăn mà Ninh Chiêu cũng phải xúc thêm một chiếc màn thầu ngũ cốc để ăn cho đỡ thèm.
Anh chợt hiểu tại sao trước tận thế, trên mạng lại có nhiều người thích xem video ăn uống như vậy. Quả nhiên rất “kích thích vị giác.”
Thực ra, sống trong tận thế lâu ngày, Ninh Chiêu đã trở nên không kén chọn nữa. Chỉ cần có cái ăn đã là tốt lắm rồi, đâu còn quan tâm đến chuyện thức ăn hết hạn hay có ngon hay không.
Dù gia cảnh anh khá giả, về sau sống tốt hơn người thường không có dị năng, nhưng anh chưa bao giờ lãng phí đồ ăn.
Ở tận thế, khó khăn chồng chất, ăn ngon hay không ngon đều chẳng đáng nhắc tới khi đối mặt với sinh tử.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT