Editor: Hye Jin
Lời này của Ninh Chiêu là để an ủi Tống Kiến Quốc, nhưng Tống Kiến Quốc chẳng cảm thấy an ủi chút nào, ngược lại còn nói: “Không thể nào, Đại Tuyết có mơ ác mộng cũng không như thế này đâu.”
Nói xong, anh giải thích: “Trước đây Đại Tuyết cũng từng mơ ác mộng, sáng hôm sau tinh thần có hơi kém chút, dù vậy vẫn không giống bây giờ. Em ấy vẫn nói, vẫn cười, vẫn ăn cơm, vẫn làm việc.”
Ninh Chiêu muốn nói với Tống Kiến Quốc rằng người anh biết là Tống Đại Tuyết, chứ không phải Tống Ngọc Nhứ. Môi trường sống ở nhà họ Tống trước đây, nếu Tống Đại Tuyết không tỏ ra như thế, chẳng lẽ lại muốn bị đánh sao? Với tính cách ông bà Tống, hai người ngoài mặt thì từ bi bên trong lại nhẫn tâm, nếu thấy Tống Đại Tuyết không nói không cười, chắc chắn họ sẽ nghĩ rằng cô ấy có ý kiến với gia đình.
Nghĩ kỹ lại, hình như cũng không đúng lắm, bởi trước khi Tống Kiến Quốc rời nhà họ Tống để vào quân đội, ông bà Tống vẫn đối xử rất tốt với Tống Đại Tuyết. Sự đối xử tệ hại của họ với cô chỉ xảy ra sau khi Tống Tiểu Tuyết trọng sinh mà thôi.
“Nếu không phải vì ác mộng, em chẳng nghĩ ra nguyên nhân gì khác.”
Dù sao, sau bữa cơm đêm Giao thừa, mọi người trở về phòng ngủ, Tống Ngọc Nhứ không hề có dấu hiệu khác thường.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play