Phòng của Lê Đoạt Cẩm nằm sau một bức bình phong điêu khắc núi sông bằng đá, còn phòng của A Kính thì nằm ở mặt bên của bức bình phong đó.
Nàng lập tức trở về phòng, trên đường gặp mấy tỳ nữ dáng vẻ hoảng loạn, trông thấy nàng thì vội quỳ xuống hành lễ: “A Kính cô nương.”
Lê Đoạt Cẩm từng vô thức nói mớ, nói muốn để A Kính làm nửa chủ nhân của phủ Thế tử. Hai năm trôi qua, đám gia nhân này quả thật đã tỏ vẻ tôn trọng nàng hơn, thế nhưng dù sao cũng chỉ là nửa. Nửa thì vẫn là nửa, không bao giờ là một.
A Kính trở vào phòng, lục tìm trong ngăn kéo lấy ra phong thư kia, sau đó lục tung khắp phòng, cuối cùng mới tìm được mấy viên đá tròn trịa, nhẵn nhụi trong một bình hoa.
Nàng cầm lấy một chiếc bút lông cừu, chấm chu sa.
A Kính không biết viết chữ, nhưng lại vẽ được. Tay nàng vững vàng, đường nét đơn giản mà giống hệt người thật.
Chẳng bao lâu sau, trên viên đá đầu tiên đã hiện rõ gương mặt một người. A Kính đặt viên đá sang một bên cho khô, rồi tiếp tục vẽ viên thứ hai.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play