Tạ nhị phu nhân mỉm cười, bắt đầu kể chuyện xưa:
“Nghe truyền lại, năm ấy khi núi lở đất rung, có một con hươu trắng chạy trốn lên đỉnh núi. Phía trước là vực sâu, hai bên không có lối đi, nó chỉ biết đứng đó mà rưng rức khóc, chẳng phải vì sợ chết, mà là bởi trong bụng nó đang mang thai, thai đã đủ ngày đủ tháng, sắp sửa hạ sinh. Nó không nỡ đem con cùng chết theo mình.”
“Nước mắt của hươu trắng nhỏ lên cỏ non, cảm động đến tiên nhân. Tiên nhân bèn đưa một trận gió chỉ lối cho nó. Hươu trắng khi ấy bỗng nhiên ngừng khóc, ngẩng cao đầu, tựa hồ đang lắng nghe thanh âm trời đất. Nó dường như đã hiểu ý, thế là không chút do dự mà nhảy xuống khỏi nơi nó đang đứng bốn chân rời khỏi mặt đất, phóng thẳng xuống vực sâu phía trước.”
“Nhưng nó không rơi xuống vực. Chính là trận gió kia của tiên nhân nâng nó lên, đưa nó bay lên tầng mây. Trên tầng mây giữa không trung ấy, hươu trắng bình an sinh hạ một con hươu nhỏ. Khi ấy là lúc chạng vạng, ánh ráng chiều rọi lên thân hình một lớn một nhỏ, khiến cả hai phát ra ánh sáng ngời ngời.”
“Hươu mẹ dắt hươu con bước lên mây, chầm chậm biến mất nơi tận cùng trời đất. Cảnh tượng ấy bị một tiều phu trên đỉnh núi nhìn thấy, truyền đi khắp nơi. Từ đó, nơi này mới được gọi là núi Lộc Hà.”
“Cũng bởi thần thoại ấy, núi Lộc Hà trở thành danh sơn linh địa. Từ bao đời nay, chỉ có hoàng gia mới có tư cách tới đây tránh nóng, nghỉ dưỡng.”
Tạ nhị phu nhân nói đến đây, quay đầu nhìn mấy cô nương đang say sưa nghe kể, khẽ chạm ngón tay vào chóp mũi một người, cười nói:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT