Sau đó suốt nửa năm trời, nàng giam mình trong khuê phòng, ngày đêm không phân, lặng lẽ theo hai vị tỷ tỷ học đọc sách, vẽ tranh. Nàng dốc sức uống đủ loại thang thuốc, chỉ mong thân thể yếu đuối có thể tốt lên đôi chút.
Khi tái ngộ Sầm Minh Ế, Tạ Lăng đã chuẩn bị sẵn cho mình dáng vẻ tốt nhất. Trong mắt nàng vẫn không giấu được tình ý sâu đậm, mà lần này, Sầm Minh Ế cũng ôn nhu dịu dàng, sủng ái nàng hết mực.
Tạ Lăng vừa rơi lệ, vừa mỉm cười mãn nguyện, khẽ nói với Sầm Minh Ế, chỉ cần trong phủ của chàng có một vị trí dành cho thiếp, như thế là đủ mãn nguyện rồi.
Tạ Lăng có thể gắng gượng đi đến ngày hôm nay, toàn bộ động lực đều xuất phát từ thuở ban đầu gặp gỡ, khoảnh khắc đẹp đẽ ấy đã khắc sâu vào lòng.
Nàng một lòng tin tưởng, giữa mình và Sầm Minh Ế nhất định có tình cảm thuần khiết, chỉ là Sầm Minh Ế bị thế tục che mờ mắt nhất thời mà thôi.
Ba tháng sau, Tạ Lăng phát hiện mình đã mang thai lần nữa. Nhưng lần này, nàng không còn vui mừng như trước, mà lại mang đầy sợ hãi. Nàng bất chấp trời mưa to, tìm đến Sầm Minh Ế.
Đáp lại nàng, là sự nhẫn nại đã đến giới hạn. Trước mặt bao người, hắn không chút lưu tình nói rõ. Sở dĩ khi xưa hắn đối tốt với nàng, chẳng qua chỉ vì một canh bạc nhàm chán. Không ngờ nàng lại dây dưa lâu như vậy, đến mức khiến hắn phiền chán mà vẫn không chịu rời đi.
Sầm Minh Ế nói, hắn không cần nàng, càng không muốn đứa con nàng đang mang.
Tạ Lăng như bị dao xẻo vào tim, đứng trong mưa lớn suốt một ngày rồi ngất lịm vì không chịu đựng nổi.
Khi được người qua đường đưa về Tạ phủ, dưới thân nàng đã máu me đầm đìa. Việc nàng có thai nhanh chóng lan truyền khắp kinh thành.
Tạ phụ vì chuyện này mà mất hết thể diện, thân là quan trong triều cũng chẳng còn chỗ đứng. Không màn đến việc Tạ Lăng hôn mê sốt cao, thân thể vốn đã yếu lại càng thêm suy kiệt, ông ta vẫn ngày ngày rút roi mây trút giận lên con gái nhỏ. Cuối cùng, Tạ Lăng bị chính phụ thân mình đánh đến chết, chỉ được sơ sài dùng chiếu gói lại đưa đi an táng.
Một chữ thôi, thảm.
Khi Tô Yểu Kính nhìn đến đoạn kịch bản này, nàng bĩu môi.
Lại là một con vịt ngốc nghếch! Nàng sao có thể để mình chết thảm như vậy được? Ít ra cũng phải vung dao một phen đâm chết tên Sầm Minh Ế ấy, rồi đạp lên xác hắn nhảy một điệu cho ra trò!
Nhưng kịch bản là kịch bản, sau khi xả hết giận, Tô Yểu Kính cũng không để tâm nhiều.
Dù sao thì, tra nam có tồi tệ đến đâu, cũng chẳng liên quan đến nàng. Tô Yểu Kính chưa từng thật lòng yêu thích mấy kẻ đó. Tất cả chỉ vì nhiệm vụ.
Sáu thế giới trước nàng đều đã hoàn thành thuận lợi, giờ chỉ còn lại nhiệm vụ cuối cùng này đương nhiên không thể xảy ra sai sót. Như các thế giới trước, phải nỗ lực “BE” cho trọn.
Hiện tại, nàng trong vai Tạ Lăng đã gặp Sầm Minh Ế ba lần. Tên đó ngày càng khó giấu nổi hứng thú, ánh mắt nhìn nàng như nhóm lên lửa nóng, càng lúc càng lộ liễu.
Tô Yểu Kính khẽ lắc đầu. Trên mặt Sầm Minh Ế chẳng khác nào viết mấy chữ to tướng.
Chơi đùa không? Cái kiểu muốn mạng đấy.
Nghĩ đến đoạn kịch bản sắp tới, dù trên mặt nàng vẫn phối hợp diễn xuất, trong lòng thì đã bắt đầu lôi toàn bộ từ vựng tích lũy suốt bao năm xem kịch mà âm thầm dùng mọi ngôn ngữ để chửi hắn một trận.
Cuối cùng cũng đến lúc nhị tỷ Tạ Hoa Nùng cáo biệt mọi người, Tô Yểu Kính nhanh nhẹn chạy theo phía sau nàng. Tạ Hoa Nùng xoay lại, liếc mắt một cái, ánh nhìn nhẹ tênh. Tô Yểu Kính hơi khựng lại, không tiếp tục theo sau nữa mà quay người trèo lên một cỗ xe ngựa khác.
Một mình một xe, càng vui vẻ tự tại.
Nàng buông rèm xe xuống, thoải mái dựa nghiêng một bên, vừa gặm sạch một viên táo hồng đã được rửa sạch.
Gió thổi vén màn cửa sổ, Tô Yểu Kính nghiêng đầu, đúng lúc thấy Sầm Minh Ế đang đứng không xa phía trước.
Hắn như có mắt radar, ánh mắt sắc bén đến mức, đúng khoảnh khắc màn xe được vén lên, lập tức nhìn thẳng vào nàng không rời.
Tô Yểu Kính bất ngờ đối diện ánh mắt hắn, mà trong đầu ký ức vừa rồi còn đang rủa xả hắn chưa phai. Nàng thoáng ngẩn người, vô thức buột miệng: “Đồ khốn nạn”
Nói xong, nàng mới giật mình, vội đưa tay bịt miệng lại.
Xe ngựa chậm rãi lăn bánh rời đi, kéo theo một khung cảnh yên lặng mờ xa.
Sầm Minh Ế hơi híp mắt, ánh nhìn sâu hun hút dõi theo cỗ xe ngựa khuất dần vào bóng chiều.