Sau khi lớn hơn một chút, phụ thân hồi kinh bẩm báo công vụ, Lục Minh Hoán cũng theo về.
Lúc ấy, hắn đã là một thiếu niên cao ráo tuấn tú, mặt mày như ngọc, phong thái phóng khoáng, nét lười biếng phơi phới hiện rõ trên gương mặt, tự nhiên mà mang theo khí chất ung dung tiêu sái.
Dáng vẻ như vậy, trong sân đầy rẫy các tỷ các muội, chẳng trách được hoan nghênh.
Lục gia chỉ có mình hắn là con trai độc nhất, vậy mà lại bị Lục phụ đưa đến nơi đất hoang gió cát đầy trời chịu khổ, giờ vất vả mới quay về, các yến tiệc mời mọc nối tiếp không dứt.
Những người tỷ muội lâu ngày không gặp cũng nồng nhiệt lạ thường, dắt hắn uống rượu, chơi đùa dưới giàn quế, say khướt nằm trong vườn hoa thơm ngào ngạt, tỉnh dậy thì bụng đói meo, thế là tiện tay bóc một khối son mật hoa bôi môi, đem ăn luôn vào bụng.
Hắn đã từng sống qua những tháng ngày phóng túng hoang đường.
Cuộc sống như thế, là điều phụ thân hắn không thể chấp nhận, nhưng khi ấy phụ thân đã chẳng còn tâm trí để quản hắn nữa. Mà những ngày như vậy, lại là điều Lê thế tử chưa từng trải qua. Nhà thế tử chỉ có một người chị gái dung mạo như thần tiên, làm gì có cái cảnh ồn ào náo nhiệt như thế?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT