Tạ Hoa Giác vốn tính tình không tốt, mà Tạ Lăng tuy ngốc từ nhỏ nhưng cũng chẳng phải dạng dịu dàng dễ bảo, hai người chạm mặt nhau thường xuyên là cãi cọ không dứt.

Dù lần này Tạ Hoa Giác có lỗi trước, nhưng nàng sao có thể chịu được việc Tạ Lăng vung tay múa chân cãi lại? Lập tức hất cằm, mặt mày hằm hằm:

“Liên quan gì đến ngươi? Ngươi không ngoan ngoãn ở trong phòng chịu phạt, lại chạy đến đây chướng mắt người khác!”

Tạ Lăng tức đến mức mặt mày đỏ bừng. Bị phạt vốn đã chẳng phải chuyện gì đáng vui, vậy mà Tạ Hoa Giác còn tỏ rõ vẻ hả hê khi người khác gặp nạn, đúng là khiến người ta uất ức đến nghẹn lời.

Huống hồ, căn nguyên khiến Tạ Lăng bị phạt cũng là do Tạ Hoa Giác. Nếu không phải hai người cãi nhau, nàng đâu đến mức bị liên lụy vạ lây?

Càng nghĩ càng thấy không cam tâm, Tạ Lăng vừa muốn bước tới cãi lý thì bên cạnh, Hoàn Sinh đã nhanh chóng ngăn lại, giọng nói đầy cảnh giác, dường như đã học được bài học từ trước:

“Cô nương, người còn có chuyện chính cần làm.”

Nghe nhắc đến việc chính, Tạ Lăng mới chợt nhớ ra nàng đến đây là để cảm ơn con thỏ đèn lồng kia.

Thế là nàng đành cố nhẫn nhịn, uể oải thu lại khí thế, không tình nguyện nhường hai bước, để Tạ Hoa Giác đi trước.

Tạ Hoa Giác “hừ” lạnh một tiếng, ánh mắt khinh miệt liếc nàng một cái, rồi xoay người bước về phía trước.

Lúc đó, tiểu nha hoàn theo sau nàng khi bước qua ngưỡng cửa vô tình vấp phải, chiếc hộp gỗ trên tay rơi xuống, nắp bật mở, để lộ vật bên trong.

Ánh mắt Tạ Lăng ngây ngốc dừng lại ở món đồ ấy.

Tạ Hoa Giác quay đầu lại, không nhịn được quát:

“Cái thứ này cũng không cầm cho chắc! Ngươi vô dụng đến thế là cùng!”

Tiểu nha hoàn hoảng hốt cúi người nhặt hộp lên, đang định đậy nắp lại thì tay đã bị Tạ Lăng chặn lại.

“Cái này... cũng là đại ca cho ngươi sao?” giọng nàng khẽ khàng.

Tạ Lăng rút từ trong hộp ra một lớp giấy mỏng, nhẹ nhàng kéo ra. Giá đỡ tre bên trong lập tức bung ra, từ một đống giấy dẹp chuyển thành một chiếc đèn lồng tròn trĩnh.

Trên mặt đèn lồng có tranh vẽ là một cô gái đang hái trà, nét vẽ tinh tế sống động hơn hẳn con thỏ trên chiếc đèn lồng trong tay Tạ Lăng.

Điều tuyệt diệu hơn nữa là lớp giấy ngoài cùng của chiếc đèn còn được cắt chạm rỗng, chỉ cần khẽ chạm, toàn bộ vòng giấy liền xoay tròn. Theo chuyển động của lớp chạm rỗng, bức họa cũng như biến hóa theo. Cô gái hái trà trên đèn lồng dường như thật sự cử động, khom lưng, bước đi, từng nét cười, từng dáng vẻ, đều sống động như người thật.

Tạ Lăng sững người nhìn chiếc đèn ấy.

Nhất định đây là thứ đại ca mang từ phương Nam về. Trong kinh thành, chưa từng thấy loại thủ công tinh xảo như vậy.

“Không được động vào đồ của ta!” Tạ Hoa Giác vội vàng bước tới, hung hăng vỗ lên mu bàn tay Tạ Lăng. Bàn tay nàng lập tức đỏ lên vì đau, buộc phải buông ra, để mặc Tạ Hoa Giác giật lấy chiếc đèn lồng.

Tạ Hoa Giác thuần thục ấn đèn lồng về lại thành một chồng giấy mỏng, nhét vào hộp, sau đó thuận tay ném lại cho tiểu nha hoàn phía sau.

Nàng trừng mắt lườm Tạ Lăng một cái thật mạnh rồi sải bước rời đi.

Chỉ còn Tạ Lăng đứng yên tại chỗ, cúi đầu nhìn chiếc đèn con thỏ mà nàng đang nâng niu trong tay.

Thì ra, chẳng qua vì nàng chưa từng thấy vật gì tốt đẹp hơn, nên mới cảm thấy chiếc đèn thỏ ấy đã là thứ tuyệt vời nhất.

Cho đến khi nhìn thấy đèn lồng của Tạ Hoa Giác, nàng mới hiểu rằng thứ mà mình cẩn thận gìn giữ bấy lâu, trong mắt người khác, thật ra chẳng khác nào món đồ rách mướp bám đầy bụi đất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play