Lục Phục nhíu mày, nghi hoặc thốt lên: “Tam hoàng tử?!”
Lục Minh Hoán không đáp lời, chỉ hít sâu một hơi rồi xoay người nói với những người vẫn đang ngồi lại: “Các vị thúc bá, trong nhà các vị chắc hẳn vẫn còn việc quan trọng, vãn bối cũng không dám giữ lại lâu.”
Những người còn lại đều hiểu ý, tuy thần sắc vẫn còn phần nào hoang mang, vội vội vàng vàng đứng dậy rời đi. Hoàng thượng đã đích thân hạ lệnh cấm bàn luận việc lập trữ, bọn họ còn tụ tập ở đây là điều tối kỵ. May thay, họ đều là người thân cận với Lục tướng quân một nhân vật được hoàng thượng sủng ái, nên ít ra cũng nắm được vài phần tin tức sớm.
Sau khi tiễn khách, Lục Minh Hoán day trán, quay sang nhìn phụ thân: “Con đã nói rồi, nên hạn chế lui tới với những kẻ như thế.”
“Ngày ngày trong phủ toàn là những người đó tới lui. Bí mật nếu để nhiều người biết thì chẳng còn là bí mật nữa. Phụ thân, người nên nhớ kỹ điều đó, tuổi già rồi, giữ khí tiết cho chắc.”
Lục Phục sắc mặt trầm lại, nhưng không nổi giận. Ông chỉ lặng lẽ đặt nắp trà, chậm rãi nói: “Tình thế hiện nay không giống trước, càng phải thả lưới rộng. Giao hảo với càng nhiều người, đến lúc cần, lực kéo cũng sẽ lớn hơn.”
Lục Minh Hoán nheo mắt, nhìn thẳng ông: “Thật sự là vì thế? Hay chỉ là muốn phô trương uy thế của mình trước đám hồ tôn đó?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT