Vân Nhị ngẩn người, bàn tay vô thức sờ lên mắt trái còn băng kín của mình. Tuy vết thương đã gần khỏi hẳn, nhưng mắt trái của hắn ta vĩnh viễn không thể nhìn thấy được nữa.
Nghĩ đến điều đó, trong lòng hắn ta dấy lên chút u ám. Nhưng khi ánh mắt rơi xuống cây cung đã theo hắn ta nhiều năm, lòng hắn ta bỗng sáng tỏ.
Dù chỉ còn một mắt, hắn ta vẫn là thần tiễn vang danh. Thậm chí, mất đi mắt trái, thính giác của hắn ta còn nhạy bén hơn trước.
Hắn ta cười lớn, giơ cao cây cung: “Đúng, phải mạnh mẽ như ta mới được!”
Khi đoàn ngựa chiến mới bắt được được đưa về doanh trại, Vân Tứ sắp xếp người trông coi, sau đó quay lại nơi đội canh gác.
Lâm Diệc An cau mày hỏi: “Nhị ca, ba đội người Hồ đã bị chúng ta bắt giữ, liệu chúng còn dám phái thêm người tới không?”
Vân Nhị ngậm một nhánh cỏ khô, nằm dài trên thân cây, tay gối sau đầu, thản nhiên nói: “Lần sau chắc chắn sẽ phái người đông hơn. Nhưng ta nghĩ… Ba lần thử thăm dò đã đủ, có lẽ bọn chúng sẽ dừng lại.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play