Ở bãi đất nhà họ Vân, Lâm Diệc Hành và Tô Vận Chi đứng ngồi không yên ở bên ngoài, vẻ mặt tràn đầy lo lắng.

“Ca, thế nào rồi?” Lâm Diệc Nam hỏi.

Lâm Diệc Hành lắc đầu: “Sốt mãi không hạ, Lâm đại phu trong thôn cũng không có ở đây, không ai khám bệnh kê đơn được.”

Nhà họ Vân dựng một tấm màn che, Lâm Diệc Nam nhìn qua khe hở, thấy Vân Mạc vẻ mặt đau xót ôm Vân nhị lang.

Vân nhị lang sốt đến đỏ bừng cả mặt, cả người vẫn không ngừng run rẩy.

Thôi thì xem như trả ơn hắn đã giúp đỡ nàng ở Bình Thành vậy.

Lâm Diệc Nam khẽ kéo tay áo Lâm Diệc Hành.

Lâm Diệc Hành quay đầu nhìn nàng khó hiểu, Lâm Diệc Nam ghé sát tai hắn ta, hạ giọng nói: “Ca, muội có cách chữa cho Vân nhị lang.”

“Thật sao!” Lâm Diệc Hành nhướng mày, bất giác lên giọng.

Tô Vận Chi nghi ngờ nhìn hai huynh muội bọn họ: “A Nam, muội có chuyện gì sao?”

Lâm Diệc Nam mỉm cười lắc đầu.

Chu Cẩm Tuệ vốn đang xem náo nhiệt, quay đầu lại thấy Lâm Diệc Nam đứng gần con trai mình như vậy, sắc mặt bà ta lập tức sa sầm, kéo Tô Vận Chi bỏ đi.

“Nương, người làm gì vậy?”

“Đi thôi! Bệnh của Vân nhị lang còn không biết có lây được hay không.”

Vân Nhị nghe vậy siết chặt nắm tay.

Đồ đàn bà ngu dốt, biết cái quái gì chứ!

Nhị thiếu gia nhà họ bị thương trên chiến trường, là một anh hùng hiên ngang lẫm liệt.

Lâm Diệc Hành gạt đám người sang một bên, nói với Lục Tuyết Anh: “Vân bá mẫu, muội muội ta nói có cách chữa bệnh cho Vân nhị công tử.”

“Thật sao!”

Lục Tuyết Anh nghe vậy lập tức đứng bật dậy, chỉ là bà ta đứng dậy quá nhanh, bỗng nhiên tối sầm mặt mũi, suýt nữa thì té ngã, may mà Vân Yến nhanh tay lẹ mắt đỡ bà ta dậy.

Lục Tuyết Anh nắm chặt cánh tay con gái, run giọng nói: “Nhanh! Nhanh để A Nam xem bệnh cho Nhị lang.”

Bà ta như túm được cọng rơm cứu mạng, thậm chí còn không nghĩ đến việc Lâm Diệc Nam là khuê nữ sao lại biết xem bệnh.

Lâm Diệc Nam bước tới, liếc nhìn mấy chục người đang vây quanh.

“Nhiều người quá.”

Vân Nhị lập tức sai hộ vệ đang vây quanh giải tán, sau đó nhìn Lâm Diệc Nam với vẻ trông mong, chờ nàng ra tay chữa trị cho Vân Dã.

Lâm Diệc Nam bất đắc dĩ trợn mắt: “Ngoại trừ ca ca ta, tất cả ra ngoài hết.”

“Chuyện này… A Nam, ta cũng phải ra ngoài sao?” Lục Tuyết Anh nắm chặt khăn tay, khựng lại.

Lâm Diệc Nam: “Đúng vậy, phương pháp chữa trị của ta là bí thuật gia truyền, không thể truyền ra ngoài.”

Lục Tuyết Anh xuất thân từ gia đình giàu có, bà ta lập tức hiểu ra, quay sang nói với mấy đứa con: “Nhanh! Chúng ta ra ngoài để A Nam mau chữa trị cho Nhị công tử.”

“Nương, ta muốn ở đây với Nhị ca.” Lục Nhã Sương đang mang thai tháng thứ sáu, đôi mắt sưng đỏ.

Lục Tuyết Anh tiến lên đỡ nàng ta: "Ngoan nào, chúng ta ra ngoài đợi, đừng làm chậm trễ việc chữa trị cho nó.”

Vân Mạc đặt Vân Dã xuống rồi đứng dậy, hắn nhìn Lâm Diệc Nam rất lâu, giọng khàn khàn hỏi: "Ngươi nắm chắc được bao nhiêu phần?”

“Tám phần.”

“Ta tin ngươi!”

Lâm Diệc Nam nghiêng người nhường đường, đợi người nhà họ Vân đi ra ngoài hết, nàng mới nói với Lâm Diệc Hành: "Ca, kéo màn che lại, huynh tự mình trông chừng.”

Lâm Diệc Hành biết thuốc của muội muội mình được cất trong cái gọi là không gian kia.

“A Nam, muội yên tâm, ca ca sẽ không để một con ruồi nào bay vào đâu.” Lâm Diệc Hành trịnh trọng nói.

Lâm Diệc Nam ngồi xổm xuống bên cạnh Vân Dã đang hôn mê bất tỉnh, nàng lấy nhiệt kế điện tử ra đo, đã sốt đến bốn mươi độ rồi.

Nghe nói Vân Dã bị thương ở đùi, nàng vén chăn lên, Vân Dã chỉ mặc một chiếc quần lót, đùi trái quấn băng vải, còn có dịch vàng chảy ra từ vết thương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play