Thiếu niên nghe vậy, bịch một tiếng quỳ xuống trước mặt hai huynh muội bọn họ.

“Phụ mẫu ta đều bị người Hồ giết chết, muội muội ta còn nhỏ, xin công tử tiểu thư tốt bụng thu nhận chúng ta.”

Tiểu cô nương trên lưng ngựa nghe ca ca nhắc tới phụ mẫu bị giết, cả người run rẩy, trong đôi mắt to chớp chớp lập tức tràn đầy nước nước mắt.

“Ca ca.” Nàng ấy nhỏ giọng gọi.

Lâm Diệc Hành khó xử, bản thân bọn họ còn khó bảo toàn, làm sao có thể thu nhận hai huynh muội này.

Lâm Diệc Nam mím môi lạnh lùng nhìn sang, quy tắc sinh tồn thứ nhất trong thời mạt thế chính là không làm thánh mẫu, quy tắc này rất thích hợp với lúc này.

Thôn Lâm gia trên có người già, dưới có trẻ nhỏ, nếu không phải nhà này đối xử với nguyên thân không tệ, nàng sớm đã vứt bỏ gánh nặng rồi.

Thiếu niên này thân thủ lợi hại, có dũng có mưu, phụ mẫu đều mất, còn có thể bảo vệ muội muội, đặt ở đâu cũng có thể sinh tồn.

Nghĩ đến đây, Lâm Diệc Nam cũng không còn lăn tăn nữa.

“Muốn đi theo thì đi theo, chỉ một điều, mạng của huynh muội các ngươi phải tự lo liệu lấy.”

Lúc này, Vân Mạc đang dắt năm con ngựa, phía sau kéo theo hai con ngựa chết, trên lưng ngựa chở ba người bị thương, trong đó có hai người đã hôn mê, xem ra bị thương không nhẹ.

Lâm Diệc Hành quay đầu gật đầu với Vân Mạc, rồi lại tiếp tục cùng Lâm Diệc Nam đi vào rừng sâu.

Trì hoãn như vậy, cũng không biết nương và thúc thúc bọn họ đã đi được bao xa rồi.

Hai nhóm người tiếp tục tiến về phía sâu trong rừng.

Vân Mạc đi phía sau, ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn về phía bóng dáng mảnh mai, thẳng tắp phía trước. Sát khí nồng đậm vừa rồi trên người Lâm Diệc Nam, nếu không phải lăn lộn trong biển máu núi thây thì không thể rèn luyện ra được.

Hắn ta có chút khó hiểu, nàng là một nữ tử khuê các, tại sao lại có sát khí lớn như vậy.

Sau Bình Thành, rốt cuộc nàng đã trải qua những gì?

Một canh giờ sau, trời đã sáng rõ.

Vân Mạc thuận lợi gặp được hộ vệ đến dò la tin tức.

Dưới sự dẫn đường của hộ vệ, Lâm Diệc Nam thuận lợi tìm được Lý Thục Lan, ngoài nhà Lâm Thiết Trụ ra, điều khiến nàng bất ngờ nhất là, nhà Tô Vận Chi cũng ở đây.

Có điều xe ngựa nhà bọn họ đã mất, chỉ còn lại hai con la trên lưng chở một ít lương thực vật tư.

Nhìn Lâm Diệc Nam người bê bết máu, nước mắt Lý Thục Lan tuôn rơi, bà không ngừng quan sát nàng từ trên xuống dưới.

“Sao lại nhiều máu thế này, bị thương ở đâu sao?”

“A Nam ngoan ngoãn, bị thương ở đâu?” Triệu lão thái thái run rẩy đưa tay muốn sờ Lâm Diệc Nam, nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu.

Trong lòng Lâm Diệc Nam dâng lên một tia ấm áp, mười mấy năm rồi, đây là lần đầu tiên có người quan tâm nàng như vậy.

“Không bị thương, là máu của người Hồ.”

Lý Thục Lan như không nghe thấy, nức nở lấy khăn tay muốn lau đi vết máu đã đông lại trên mặt nàng, nhưng lại bị Lâm Diệc Nam ngăn cản.

“Đã khô rồi, lau không được, phải dùng nước rửa.”

“Tỷ tỷ, tỷ tỷ.”

Lâm Diệc An ở trên ngựa lớn tiếng gọi Lâm Diệc Nam, giãy giụa muốn xuống.

Lâm Thước vội vàng cởi dây thừng trên người hai người, ôm bọn họ xuống ngựa.

Hai đứa nhỏ như đạn pháo lao về phía Lâm Diệc Nam, không hề để ý đến việc trên người nàng đang bê bết máu.

“Nương, chúng ta phải tìm một nơi có nước để dừng lại nghỉ ngơi.” Lâm Diệc Hành lên tiếng nói.

Triệu lão thái thái nghe thấy giọng nói của cháu trai cả, lúc này mới quay đầu nhìn hắn ta, phát hiện trên quần áo hắn ta bị rách một lỗ.

“Hành nhi, ngươi bị thương rồi!”

“Chỉ là vết thương nhỏ thôi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play