Vân Mạc một thân hắc y như báo đen đêm tối, tốc độ cực nhanh xông vào đội ngũ người Hồ, chém giết người Hồ.

Vân Nhị, Vân Ngũ, cùng bảy tám hộ vệ phối hợp ăn ý, xung quanh rất nhanh ngã xuống một mảng lớn người Hồ.

Trong doanh trại tạm thời dựng lên của bá tánh là ánh lửa ngút trời.

Bọn người Hồ cưỡi trên lưng ngựa, tay cầm đại đao đuổi chém bá tánh đang chạy trốn tứ tán, tựa như đang săn bắn thú vật.

Có những nữ tử không kịp chạy trốn, bị người Hồ bắt được kéo vào trong lều, tùy ý lăng nhục.

Cũng có một số ít bá tánh cầm lấy cuốc, liềm phản kháng, nhưng làm sao có thể đánh lại người Hồ thân cường thể tráng, thân kinh bách chiến, bọn họ không được mấy cái đã bị người Hồ vung đao chém bay đầu.

Lâm Diệc Nam kéo cò nỏ, nhắm vào bọn người Hồ cách đó không xa bắn liên tiếp mấy mũi tên, bắn chết ba tên người Hồ.

Bọn người Hồ thấy đồng bọn bị bắn chết, rất nhanh tìm được Lâm Diệc Nam ẩn mình trong bóng tối.

Tới khi nhìn rõ Lâm Diệc Nam là nữ tử, miệng bọn chúng lần lượt nở nụ cười dâm đãng, xông vào vây nàng lại.

“Muội muội, cẩn thận!”

Lâm Diệc Hành vô cùng hốt hoảng, muốn qua đó hỗ trợ, nhưng bản thân hắn ta lại bị hai tên người Hồ quấn lấy, nhất thời không thoát thân được.

Lâm Diệc Nam vẫn trấn định tự nhiên, nàng lặng lẽ cất nỏ vào không gian, rút thanh kiếm nguyên chủ đeo bên hông, xông về phía đám người Hồ.

Nàng ra tay vừa nhanh vừa chuẩn, mười mấy năm tích lũy kinh nghiệm chiến đấu, Lâm Diệc Nam đối với việc một đao lấy mạng vô cùng thành thạo. Cho dù không thể kịp thời chém bay đầu, cũng sẽ trước tiên chặt tay chân đối phương xuống, đây là vì để tang thi không thể cào nàng bị thương.

Nhất thời, trên cành cây bụi cỏ treo đầy những bộ phận chi thể đã sớm không nhận ra được.

Trên người trên mặt Lâm Diệc Nam bắn đầy máu tươi, cả người như ác quỷ bò ra từ Tu La tràng.

Ánh mắt nàng sắc bén như đao, mang theo sát ý lạnh lùng quét về phía bọn người Hồ.

Nhìn muội muội liều mình chiến đấu, Lâm Diệc Hành không thể suy nghĩ gì khác, ngược lại càng thêm đau lòng, trước kia ở Bình Thành, nàng cũng là đơn thương độc mã, cứu đệ đệ ra trong tình huống này sao.

Muội muội từng mềm mại đáng yêu đã không còn nữa rồi, Lâm Diệc Hành nhất thời phân tâm.

Đao của người Hồ đâm thẳng vào ngực hắn ta, một thiếu niên xông tới dùng cuốc giúp hắn ta đỡ một chút, tránh được chỗ hiểm, nhưng cánh tay đã bị rạch một đường.

Lâm Diệc Hành kinh hãi toàn thân toát mồ hôi lạnh, thu liễm tâm thần, cùng thiếu niên chém giết bọn người Hồ xung quanh.

Vân Mạc giải quyết xong một đợt người Hồ tấn công cuối cùng, ánh mắt hắn bất giác tìm kiếm bóng dáng mảnh mai kia trên chiến trường.

Nhìn thấy nàng rút đao ra khỏi cơ thể người Hồ, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh lùng đầy sát ý.

Tim hắn bỗng nhiên đập dữ dội, như bị dao đâm mạnh một nhát.

Vân Nhị lau đi mồ hôi và vết máu trên mặt, nhìn thấy cảnh này mà trong lòng cảm thán, quả nhiên là nữ nhân chủ tử nhìn trúng, mức độ cường hãn thậm chí có thể sánh ngang với chủ tử.

Sau đó hắn ta lại nghĩ, nếu ngày sau vợ chồng đánh nhau, cũng không biết ai thắng ai thua.

Dưới đất đầy xác người Hồ, Lâm Diệc Nam thấy đã không còn ai sống, mới gật đầu với mấy người, cúi người bắt đầu nhặt chiến lợi phẩm xung quanh.

Thiếu niên bên cạnh Lâm Diệc Hành thấy vậy, cũng ném cây cuốc trong tay, nhanh chóng lục soát trên mặt đất và trên người bọn người Hồ.

Đột nhiên, một tiểu cô nương quần áo xộc xệch từ trong lều chạy ra, ôm lấy người phụ nhân đầy máu trên đất gào khóc thảm thiết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play