“Ta làm gì liên quan gì đến ngươi, đừng ở đây nhiều chuyện.” Lâm Diệc Nam không chút kiêng kỵ.

Lâm Thu Đào hít sâu một hơi, cố gắng dùng giọng điệu bình tĩnh nói: "Ta cũng là vì ngươi thôi, Tô công tử sau này còn phải thi cử làm quan, muội đừng làm mất mặt huynh ấy.”

“Ta làm huynh ấy mất mặt sao?” Lâm Diệc Nam nghe vậy nhìn Tô Vận Chi.

“Không có, A Nam ưu tú như vậy sao có thể làm ta mất mặt.” Tô Vận Chi nói.

Những lời sến súa như vậy khiến Lâm Diệc Nam nổi da gà.

Không ngờ Tô Vận Chi cũng biết cách tán gái, nàng khiêu khích nhìn Lâm Thu Đào.

“Muốn cướp người thì nói thẳng.”

Nàng nhất định sẽ cam tâm tình nguyện nhường lại thôi.

“Ta không có, ngươi đừng có nói bậy!” Lâm Thu Đào vội vàng chối bay chối biến.

Lâm Diệc Nam cười lạnh một tiếng: "Có hay không trong lòng ngươi tự biết.”

Lớn đến chừng này, lần đầu tiên bị người ta mắng thẳng mặt như vậy, mặt Lâm Thu Đào đỏ bừng, xách giỏ quay đầu bỏ chạy.

Vân Nhị rốt cuộc cũng không nhịn được nữa mà cười ha hả.

Lâm Diệc Nam chộp lấy một cục đất ném thẳng vào mặt hắn ta, dọa hắn ta nhảy dựng lên.

Vân Nhị kêu la oai oái: "Tiểu cô nương, ta và muội vô oán vô cừu, người muốn cướp phu quân của muội đâu phải ta, muội đừng có trút giận lên người ta.”

Lâm Diệc Nam hừ lạnh một tiếng, tên này xem kịch vui còn cười lớn tiếng như vậy, coi nàng là người chết sao?

Không để ý đến bọn họ nữa, nàng nhanh tay lột da con lửng chó còn lại, rửa sạch thịt, lại đào một cái hố chôn nội tạng.

Xử lý xong mọi thứ, Lâm Diệc Dung đã rửa sạch sẽ bộ da lửng chso vừa lột được.

Tô Vận Chi xách thùng nước, còn muốn giúp nàng xách giỏ, Lâm Diệc Nam bước nhanh hai bước, kéo dài khoảng cách với hắn ta.

Lâm Diệc Nam quyết định tìm cơ hội nói rõ ràng với hắn ta, tốt nhất là để hắn ta hủy hôn sự này, kéo dài thêm nữa đối với ai cũng không tốt.

Triệu lão thái thái bọn họ vẫn còn đang bận rộn, Lâm Diệc Nam lấy một cái nồi không, đập gừng tỏi xuống băm nhỏ một con lửng bỏ vào, thỏ rừng và gà rừng thì dùng muối ướp.

Để Lâm Diệc Tùng trông lửa, nàng muốn đi xung quanh xem có thể tìm được chút gia vị hay không.

“Tỷ tỷ, muội đi với tỷ.”

Lâm Dịch An và Lỗ Trường Khanh dẫn theo Lâm Diệc Xuân tha thiết nhìn nàng.

“Vậy đi thôi.”

Dù sao cũng không đi xa, Lâm Diệc Nam bèn đồng ý.

Chu Cẩm Tuệ thấy con trai đi gánh nước về lại mang theo hai con thỏ rừng, cười toe toét, con trai bà quả nhiên lợi hại.

“Nương, đây là A Nam hiếu kính người.” Tô Vận Chi nói.

“Chỉ là hai con thỏ mà thôi, xem con vui thành cái dạng gì, còn chưa vào cửa đã thiên vị nó như vậy.”

Chu Cẩm Tuệ thu lại nụ cười trên mặt, có chút mất hứng.

“Nương, con thấy A Nam rất tốt.”

Tô Vận Chi rõ ràng cảm nhận được, mẹ hình như không còn thích A Nam như trước nữa.

“Người ta cho, huynh cứ thế mà cầm lấy à? Bây giờ khác xưa rồi, ở bên ngoài đừng để người ta xem chuyện cười.” Tô Vận Như lên tiếng.

“Nương, con muốn ăn thịt thỏ tươi.” Tô Vận Như ôm một bó củi trở về.

Người Hồ đánh đến, người hầu trong nhà đều lần lượt trở về quê hương lánh nạn, hiện tại việc lớn việc nhỏ trong nhà đều phải tự mình làm.

May mà bọn họ cũng không phải là loại công tử bột được nuông chiều từ bé.

Vân Nhị và hộ vệ mang theo con lửng chó đã được xử lý về doanh trại, liền không nhịn được mà chạy đi buôn chuyện với Vân Mạc.

“Công tử, quả nhiên là tiểu cô nương mà ngài để ý, không những võ công cao cường, miệng còn lợi hại hơn.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play