“Ta nghe nói tôn nhi của Vân đại nhân đã định cư tại huyện Long Đàm thuộc phủ Nam Man vào năm ngoái có đúng không?” Dư Sĩ Đạt không vòng vo, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
Vân Chấn Xuyên khẽ nhướng mày, tay cầm nắp tách trà nhẹ nhàng vớt lớp bọt trên mặt trà.
“Ừm, đúng là có chuyện như vậy.”
Dư Sĩ Đạt nâng chén trà lên nhấp một ngụm, nhưng nước trà quá nóng khiến hắn ta không thể cảm nhận được hương vị. Đặt chén xuống, hắn ta hỏi tiếp với vẻ quan tâm: “Phủ Nam Man hoang vu như vậy, sao ngài không giữ họ lại ở phủ Nam Châu để còn có người qua lại giúp đỡ?”
Trong lòng Vân Chấn Xuyên chợt thót lên, ông ta không hiểu vì sao Dư Sĩ Đạt đột nhiên đến thăm lại hỏi han về hai điệt nhi của mình.
“Bọn chúng lớn rồi, có suy nghĩ riêng, ta đâu thể ép buộc được.” Vân Chấn Xuyên đặt mạnh tách trà xuống bàn, giọng nói lộ vẻ bực bội.
“Nghe nói bọn họ đã huấn luyện một đội quân ở huyện Long Đàm?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play