Vân Mạc vẫn ngồi ngay ngắn trong xe không hề lên tiếng ngăn cản.
Vân Nhị thò đầu nhìn Lâm Diệc Nam: "Vị cô nương này, chúng tôi thuận đường chở ngươi một đoạn.”
Lâm Diệc Hành nghi ngờ nhìn Lâm Diệc Nam: "Muội quen biết bọn họ?”
“Lúc ở Bình Thành cứu An nhi, vị công tử này đã ra tay giúp muội.” Lâm Diệc Nam đưa mắt nhìn về phía Vân Mạc trong xe, khẽ gật đầu với hắn.
“Vậy đa tạ công tử.” Lâm Diệc Hành hướng về phía Vân Mạc trong xe hành lễ nói.
Vân Mạc có ý vô ý nhìn Lâm Diệc Nam, nghe vậy nói: "Huynh đài không cần đa lễ, mau lên xe đi.”
Hai huynh muội trước sau bước lên xe, Vân Nhị cố ý tách hai người ra, Lâm Diệc Hành ngồi trên thùng xe.
Còn Lâm Diệc Nam thì ngồi đối diện với Vân Mạc trong xe.
Từ lúc Lâm Diệc Nam lên xe, ánh mắt Vân Mạc chưa từng rời khỏi nàng.
Ngoại trừ lần ở trong sơn động, đây là lần đầu tiên hắn ở khoảng cách gần như vậy với nữ tử.
Tiểu cô nương trước mặt có khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo, làn da trắng nõn nà tỏa ra ánh sáng hồng hào khỏe mạnh, hàng lông mày thanh tú, đôi mắt to sáng ngời, sống mũi cao thẳng, đôi môi hồng nhuận đầy đặn.
Không biết vì sao, đôi môi của nàng lại có sức hấp dẫn chết người đối với hắn.
Vân Mạc ý thức được mình thất lễ, vội ho nhẹ một tiếng để chuyển dời sự chú ý.
Hắn mở miệng hỏi: "Lúc trước trên nóc nhà, ngươi đã bôi thứ gì lên mũi tên?”
Trong lòng Lâm Diệc Nam cảnh giác, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào hắn.
“Bí dược của sư môn, không thể tiết lộ.” Giọng nàng lạnh lùng nói.
Vân Mạc biết mình đã vượt quá giới hạn, vội chắp tay xin lỗi: "Thất lễ rồi, không biết vị thuốc này có thể trao đổi với cô nương được không?”
“Ngươi muốn đổi về để tự mình nghiên cứu thành phần công thức?” Lâm Diệc Nam một câu vạch trần tâm tư của hắn.
Vân Mạc bị nhìn thấu cũng không tức giận: "Thực sự là vị thuốc của cô nương rất có ích với ta.”
“Không đổi!” Đùa sao, loại thuốc này đặt trên người ai cũng đều có ích.
Cho dù tiên tiến thêm một ngàn năm nữa, bọn họ cũng không thể nào nghiên cứu ra được.
Vân Mạc bất đắc dĩ chỉ đành từ bỏ, tiểu cô nương này không chỉ võ công lợi hại, mà còn có tâm tư nhạy bén, thông minh hơn người.
Bên ngoài xe, để thu hút sự chú ý của Lâm Diệc Hành, Vân Nhị dùng ánh mắt ra hiệu cho Vân Ngũ, Vân Thất trò chuyện cùng hắn ta.
Ba người ngươi một lời ta một tiếng, chẳng mấy chốc đã moi ra được toàn bộ lộ trình chạy về phía nam của người thôn Lâm gia.
Lâm Diệc Nam ngồi trong xe nghe mà khóe miệng giật giật, ca ca tuy thông minh nhưng dù sao cũng chưa trải qua sự đời, thế là bị người ta moi hết cả ruột gan.
Vân Mạc đối diện tâm tình rất vui vẻ, thì ra tiểu cô nương này đi chung một đường với bọn họ.
“Thật trùng hợp, thì ra cô nương cùng đường với chúng ta.”
Lâm Diệc Nam hỏi: “Bốn vị đây là muốn đến phương nam nương tựa người thân sao?”
“Đúng vậy, chỉ là người nhà còn đang ở phía trước chờ chúng ta hội hợp.”
“Cả nhà cùng đi về phía nam.” Lâm Diệc Nam nhìn khí độ trên người hắn, đoán chừng không phải người nhà bình thường.
Vân Mạc nhìn nàng chằm chằm, giọng nói trầm thấp hùng hậu, mang theo sự mê hoặc.
“Cô nương thân thủ bất phàm, chi bằng chúng ta kết bạn đồng hành, trên đường cũng có thể chiếu cố lẫn nhau.”
Vân Nhị bên ngoài xe nghe được thì trong lòng mừng thầm, hiếm khi chủ tử lần đầu tiên chủ động theo đuổi cô nương mà mình thích.
Nhìn vũng nước trên đường phía trước, tay hắn ta giật dây cương, xe ngựa vui vẻ nghiến qua vũng nước.
Lâm Diệc Nam trong xe không ngồi vững, bị xóc nảy cả người ngã về phía Vân Mạc đối diện.