Ánh mắt hắn lướt qua đôi tay đang bế nữ nhi của mình, thấy những vết bẩn đen trong kẽ móng tay, cùng mùi cơ thể hôi hám, bộ râu lởm chởm, đối lập hẳn với Vân Thập Cửu thơm tho, đáng yêu. Vân Mạc bỗng cảm thấy xấu hổ về bản thân.
Hắn khẽ gật đầu chào Tô Vận Chi rồi dùng nữ nhi làm cái cớ: “Thập Cửu vừa khóc, ta bế nó đến tìm ngươi.”
Vân Thập Cửu cười đùa vui vẻ, trên mặt chẳng có dấu vết gì là đã khóc, nhưng Lâm Diệc Nam cũng không vạch trần hắn.
"Có lẽ con đói rồi." Lâm Diệc Nam nhẹ nhàng đáp.
Nàng đón lấy Vân Thập Cửu, quay sang nói với Tô Vận Chi: “Cứ làm theo những gì chúng ta vừa bàn. Ta sẽ bảo Khánh Tường đến tìm huynh. Nếu có gì cần, cứ nói với ta.”
Tô Vận Chi mỉm cười, giọng nói ấm áp hơn: “Được, nếu cần gì ta sẽ thông báo.”
Lâm Diệc Nam bế con quay về, Vân Mạc nở nụ cười đắc ý với Tô Vận Chi rồi dắt ngựa theo sau nàng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT