Lão phụ nhân lập tức nhảy dựng lên, mồm mép xỉ văng đầy đất mắng: “Ta nói sai chỗ nào? Nhìn cái thứ đoản mệnh trong lòng ngươi xem, từ lúc sinh ra đã khó nuôi, chết sớm còn đỡ tốn cơm gạo của nhà này.”
Đứa bé vội vùi đầu vào lòng Ngọc Nương, thân thể gầy yếu run lên bần bật.
Nam tử đứng giữa nương và nương tử, không biết phải làm sao. Một bên là người có ơn sinh thành dưỡng dục, một bên là nương tử hiền lương.
Ai mà chẳng muốn có một nhi tử khỏe mạnh, hắn ta cũng thấy xót xa cho nương tử của mình, cũng từng nhiều lần khuyên nàng ta từ bỏ, nhưng Ngọc Nương quá cố chấp, nàng ta sinh non nên thân thể suy nhược, không thể mang thai được nữa, nhận nuôi con của đại ca là lựa chọn tốt nhất.
Lâm Diệc Nam và huynh đệ nhà họ Vân nhìn mà ngỡ ngàng, đây là lần đầu tiên họ thấy có người lại nhục mạ con cháu nhà mình như vậy.
Lương Văn thực sự chán ghét nhà này, từ lúc lên núi đã gây chuyện, mấy năm trôi qua cho đến tận lúc xuống núi vẫn không tha.
“Lưu bà bà, bà đừng làm loạn nữa. Trương Căn Sinh, nếu lão mẫu ngươi đã không vừa ý Ngọc Nương và hài tử, ngươi lại không thể che chở cho họ, vậy thì hòa ly đi, như vậy mọi người đều được yên ổn.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play