Xuân Nương là người hiểu chuyện, vội vàng gật đầu: "Triệu thẩm dạy phải, là chúng ta lỗ mãng rồi.”
Triệu lão thái thái sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho gia đình sáu người bọn họ, tuyết đã ngừng rơi, họ còn phải tiếp tục lên đường, không cần phải dựng lều riêng, cứ chen chúc nhau mà ngủ.
Ngày thường Lâm Diệc Dung và Lâm Tiểu Muội là tỷ muội tốt, giờ đây nhìn thấy cô bé băng bó đầy người, mất đi một bàn tay, nàng ấy thỉnh thoảng lại đau lòng lau nước mắt.
Mọi người đang nói chuyện, thì Lê thẩm và thê tử của Lâm Thiết Trụ vén rèm bước vào, trên tay còn xách theo đồ đạc.
“Ấy chà, lão nhà ta nói huynh đệ Khánh Tường đã đưa tới, nhân lúc tuyết rơi không có việc gì làm, hai bọn ta bèn rủ nhau đến xem sao.”
Hai người nhét đồ đạc mang theo cho Triệu lão thái thái: "Không có gì quý giá, chỉ là một ít đồ ăn còn dư lại.”
Triệu lão thái thái mở ra xem, mắt bà chợt sáng lên: "Hai người thật biết cách sống, xem nào, mang gì đây, bột mì đen, rau khô phơi nắng. Ôi chao, còn có cả thịt khô nữa.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play