“Sao thế, Lâm cô nương lại không cho ngài sắc mặt tốt à?”
“Ta thật sự không nghĩ ra bản thân đã làm gì khiến nàng ấy tức giận.”
Vân Nhị nhìn kỹ vẻ mặt hắn, thật sự không giống đang giả vờ, hắn ta đưa tay đặt lên vai hắn, dùng giọng điệu của một người anh cả thấu hiểu nói: "Ta thấy ngài nhất định đã bỏ sót một số chi tiết nào đó, ngài thử nghĩ kỹ xem Lâm cô nương là từ khi nào thì nhìn ngài không vừa mắt, trong khoảng thời gian đó nhất định đã xảy ra chuyện gì rồi.”
Vân Mạc nghe vậy nhíu mày, ngẩng đầu lên lập tức nhìn thấy bàn tay hắn ta đang đặt trên vai mình, hắn hất mạnh ra, suýt chút nữa đã bị hắn ta lừa gạt đến mức quên mất chuyện chính.
Hắn khẽ ho một tiếng, che giấu cảm xúc trong lòng: "Hai người ra ngoài dò la được tình hình gì rồi?”
Ngọn lửa hóng hớt trên mặt Vân Nhị lập tức tắt ngúm, hắn ta thu lại nụ cười, vẻ mặt nghiêm nghị nói: "Từ đây đi ra khoảng hai canh giờ nữa là đến quan đạo, trên quan đạo toàn là lưu dân chạy nạn.”
Vân Mạc nheo mắt: "Bọn họ từ đâu đến?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play