Huynh muội Lâm Diệc Hành đi theo chủ tớ Vân Mạc đến bên ngoài sơn trại, trước sơn trại là một vùng đất trống bằng phẳng, nơi đây không có chỗ ẩn nấp, rất dễ bị phát hiện.
Vân Nhị tìm được một vị trí bắn tốt hơn trong rừng cây, điều chỉnh xong mới phát hiện, nơi này cách vọng lâu khá xa, vốn dĩ không nằm trong phạm vi bắn của cung tên.
Lâm Diệc Nam âm thầm cảm thán, tên trại chủ thổ phỉ này quả là một kẻ rất thông minh.
Vân Nhị không cam lòng, hắn ta cứ đi đi lại lại trong rừng cây mấy lần, phát hiện không thể ra tay mà không kinh động đến bọn thổ phỉ.
Khác với vẻ sốt ruột bất an, tóc sắp rụng hết của Vân Nhị, Lâm Diệc Nam lại khoanh tay, vẻ mặt ung dung tự tại.
Vân Mạc hỏi nàng: “Lâm cô nương, ngươi có biện pháp nào tốt không?”
Lâm Diệc Nam liếc hắn một cái, môi son khẽ mở: “Để ta giải quyết hai người trên vọng lâu, hai người các ngươi phụ trách mở cổng lớn. Chỉ có điều, sau này không được hỏi ta dùng cách gì, ngươi có thể làm được không?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT