Tô Côn Lương mở hầm ra, lương thực chất đầy đập vào mắt mọi người.
"Nhiều lương thực quá!" Dân làng đồng loạt thốt lên.
Tô Viên đứng bên cạnh cười nói: “Nhà chúng ta đông người, ruộng đất nhiều, mỗi năm có lúa mới đều bán hết lúa cũ, lúa mới cất vào hầm. Hai năm nay mất mùa, lương thực trong hầm đều là mua từ bên ngoài vào lấp đầy.”
Giọng nói hắn ta đầy vẻ đắc ý, nhà họ Tô giàu có, đâu phải hạng nông dân chân lấm tay bùn như bọn họ sánh bằng.
Mọi người khiêng lương thực ra, dù sao nhà họ Tô cũng không thể mang theo hết, ngoài phần để dành ăn, còn lại đem đổi với dân làng lấy thịt khô, rau khô.
Nhà Lâm Diệc Nam là thông gia với họ, Tô Côn Lương tự ý tặng cho một trăm cân lương thực, Chu Cẩm Tuệ vì thế mà nghiến răng nghiến lợi.
Hoàng Quý Xương mất gần hết gia sản, cũng nghiến răng nghiến lợi mua cho nhà mình hơn trăm cân, nếu không mua, chặng đường tiếp theo, e là bọn họ chỉ còn nước ăn vỏ cây.
Mua được lương thực, trưởng thôn bèn cho mọi người dừng lại ở đây bắc nồi nấu cơm, sáng sớm đã lên đường, giờ cũng gần trưa, chi bằng gộp bữa sáng và bữa trưa lại giải quyết một thể rồi tiếp tục lên đường.
Được trăm cân lương thực, Triệu lão thái thái cũng không còn keo kiệt nữa, hào phóng bảo Trương Ngọc Hoa làm một nồi cơm to, tự mình đi lấy thịt hun khói trong bọc ra hầm với rau khô.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT