“Thiên khải?”
Ánh mắt Thịnh Hoài Chi lóe lên một tia thâm trầm, rồi khẽ bật cười: “Ý Giang cô nương là, cô nương chính là sứ giả của Thiên đạo?”
Giang Tri Miễu âm thầm đẩy bàn tay như muốn đoạt mạng đang kề sát cổ mình ra xa. Trước kia có thể không phải, nhưng hiện tại không phải cũng phải nhận là vậy. Dứt khoát nàng cứ ngầm thừa nhận.
Hệ thống vốn dĩ giao cho nàng nhiệm vụ cứu vớt tiểu thế giới này, nói nàng là sứ giả Thiên đạo cũng không quá lời.
Thịnh Hoài Chi cúi đầu, yên lặng quan sát người bên cạnh. Nhất cử nhất động của Giang Tri Miễu đều lọt vào mắt hắn. Thiếu nữ cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng hơi thở khẽ gấp gáp đã tố cáo nỗi hoảng loạn trong lòng.
Nếu thật là Thiên đạo khiến nàng sống lại, vậy cũng hợp lý.
Chỉ là Thiên đạo… hừ, thứ thích giật dây vạn vật ấy, cử người đến bên cạnh hắn là có ý gì?
Hắn có thể khẳng định chắc chắn rằng Giang Tri Miễu đến là vì hắn. Không vì điều gì khác, mỗi lần gặp mặt, nàng luôn lén lút liếc nhìn hắn, còn tưởng bản thân che giấu khéo lắm.
Nhưng… đã đến đây rồi, vậy cũng để hắn xem thử nàng muốn chơi trò gì.
Lúc này Giang Tri Miễu trong lòng gào thét gọi hệ thống, mãi đến khi được hệ thống thông báo xác suất tử vong đã hạ xuống còn 50%, nàng mới bình ổn đôi chút.
Dù rằng Thịnh Hoài Chi chưa hẳn đã từ bỏ ý định giết nàng, ít nhất hiện tại không chết được.
“Không biết Giang cô nương bình thường lấy cách gì để liên hệ với Thiên đạo?” Giọng điệu của Thịnh Hoài Chi nghe có vẻ thành khẩn, nhưng trong lòng đã âm thầm tính toán: có thể bắt giữ nàng được không?
Giang Tri Miễu bị ánh nhìn của hắn làm cho ngây ra vài giây. Không thể không nói, Thịnh Hoài Chi thật biết diễn.
“Thiên khải thường xuất hiện trong mộng. Bình thường ta cũng không cách nào liên hệ được với Thiên đạo.”
Thịnh Hoài Chi nghe vậy, vẻ mặt thoáng hiện nét tiếc nuối: trong mộng sao... Không biết trong mộng là nguyên thần bản thể, hay chỉ là một phân thân? Nếu là nguyên thần, thì có thể dùng pháp trận đặc biệt để xâm nhập tìm kiếm. Nếu không phải, thì sẽ phiền toái hơn đôi chút.
Giang Tri Miễu thấy sắc mặt tiếc nuối của hắn, không biết hắn đang toan tính điều gì, chỉ cảm thấy một luồng hàn khí thấm từ lòng bàn chân lên tận đầu.
Hiện tại, nàng chỉ mong Lục Nghiên Hành và Lâm Thanh Ngư có thể nhanh chóng xử lý xong mọi chuyện mà đến kịp.
Không biết Thịnh Hoài Chi đang nghĩ gì, Giang Tri Miễu không dám lơi là, tâm trạng căng như dây đàn, sợ hắn đột ngột hỏi ra điều gì mình không ứng phó nổi.
Ai ngờ, đối phương lại không đi theo lối mòn.
Chỉ thấy Thịnh Hoài Chi bất chợt ngẩng đầu, trong mắt mang theo ý cười nhàn nhạt: “Giang cô nương biết đến tại hạ, chắc hẳn là vì trong các giấc mộng do Thiên khải thường đề cập đến ta? Nếu vậy, chẳng phải cô nương thường xuyên mộng thấy tại hạ?”
Lời vừa dứt, sắc mặt Thịnh Hoài Chi bỗng xuất hiện chút thẹn thùng khó hiểu.
Tất nhiên, tất cả đều là giả vờ. Giang Tri Miễu cũng biết hắn đang giả vờ.
Chỉ là… người này thật kỳ quặc. Khi thì phát cuồng muốn giết người, khi thì lại làm bộ thuần khiết dễ xấu hổ?!
Hắn chắc chắn là loại nhân cách biểu diễn!
Chưa kịp nghĩ xem nên đáp lời hắn thế nào, một giọng nói trong trẻo vang vọng khắp núi rừng: “Sư đệ, Miễu Miễu!”
Nhìn thấy Lục Nghiên Hành và Lâm Thanh Ngư đang vội vã chạy đến từ phía xa, Giang Tri Miễu cảm động đến mức suýt rơi lệ.
Nam nữ chính đúng là ôn hòa dễ mến!
Lâm Thanh Ngư thấy Giang Tri Miễu mắt đỏ hoe thì hơi sửng sốt: “Miễu Miễu? Bị thương rồi sao?”
Giang Tri Miễu ôm lấy Lâm Thanh Ngư lắc đầu.
Thân thể thì không sao, chỉ là tâm hồn nàng bị tổn thương — bị đại phản diện hành hạ đến tàn tạ.
Lâm Thanh Ngư chưa từng thân cận với nữ tử như thế, đôi tay luống cuống không biết đặt vào đâu, cuối cùng nhẹ nhàng vỗ đầu nàng tỏ ý an ủi.
Nàng nghĩ, Miễu Miễu mới mười sáu mười bảy, hẳn là bị dọa sợ rồi.
Lục Nghiên Hành thấy hai người ôm nhau, bất đắc dĩ xoay người nhìn về phía tiểu sư đệ: “Sư đệ không sao chứ?”
Thịnh Hoài Chi khẽ ho một tiếng, lặng lẽ phất tay. Giang Tri Miễu nghe thấy tiếng ho ấy thì âm thầm trợn mắt — diễn thật chăm chỉ.
“Vừa rồi các ngươi đang bàn chuyện gì? Có phát hiện mới sao?”
Lục Nghiên Hành vừa hỏi xong, Thịnh Hoài Chi đột nhiên bật cười khiến mấy người xung quanh đều kinh ngạc nhìn hắn.
Giang Tri Miễu cũng nhìn theo, chỉ thấy ánh mắt hắn lướt qua mọi người, dừng lại trên người nàng, khiến nàng bỗng có một dự cảm chẳng lành.
Quả nhiên, giây sau…
“Giang cô nương nói nàng mộng thấy ta.” Dứt lời, trên mặt Thịnh Hoài Chi dường như còn thoáng hiện sắc hồng khả nghi.
???
Mộng thấy thì mộng thấy, ngươi làm biểu cảm này là có ý gì?!
Ngay tức thì, Giang Tri Miễu cảm thấy ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía mình. Nàng liếc trái liếc phải, cuối cùng cúi đầu nhìn mũi chân — chỉ cần nàng không nhìn thấy họ, thì họ cũng không nhìn thấy nàng.
Tự lừa mình dối người.
Lâm Thanh Ngư thấy vậy, cùng Lục Nghiên Hành liếc nhau một cái, trong mắt cả hai đều hiện rõ vẻ đã hiểu.
Nam nữ thiếu niên tình cảm chớm nở, cũng chẳng có gì lạ.
Về đến thôn, sau khi xác nhận an toàn, Lục Nghiên Hành mới chậm rãi kể lại những gì đã trải qua.
Sau khi chia tay mọi người, hắn định tìm đại bản doanh của Tràng Quỷ.
Dò theo dấu vết, lại dựa vào sao bàn chỉ dẫn, hắn quả thật đã tìm được sào huyệt Tràng Quỷ.
Thế nhưng nơi đó vương đầy yêu khí, khi hắn rút kiếm tiến vào thì phát hiện Tràng Quỷ gần như đã bị giết sạch, trong động chỉ còn lại xác hổ yêu bị moi mất yêu đan.
Hắn định ở lại thêm một lát, nhưng chỉ bắt được một tên Tràng Quỷ đang hoảng hốt bỏ chạy, sau khi chém xong thì không còn gì nữa.
Nghe đến đây, Giang Tri Miễu đại khái hiểu được.
Tên Tràng Quỷ hoảng hốt kia, hẳn là kẻ trốn thoát khỏi tay Thịnh Hoài Chi.
Nhưng sao lại có cả hổ yêu? Rõ ràng trong nguyên tác, phần truyện này đâu có yêu quái xuất hiện?
Tại sao lại khác đi?
Nếu nói đến biến số, thì lớn nhất chính là nàng. Trong nguyên tác, nhóm nhân vật chính không nhanh như vậy đã tìm ra Tràng Quỷ.
Nhưng vì có nàng hỗ trợ, đã nhanh chóng dẫn rắn ra khỏi hang, tiêu diệt được Tràng Quỷ.
Cho nên, thật ra trong nguyên tác không phải không có yêu, mà là yêu đã bị người khác xử lý sạch sẽ trước khi bị phát hiện. Nhưng việc Lục Nghiên Hành đột nhiên xông vào khiến đối phương chưa kịp dọn dẹp xác yêu, mới bị lộ ra.
Hóa ra nhánh nhiệm vụ bất minh mà hệ thống nói, đã có dấu vết từ sớm như vậy.
“Thanh Ngư, có phát hiện gì không?” Lâm Thanh Ngư ở lại thôn canh giữ, hiện giờ có người đang săn yêu đan, Lục Nghiên Hành muốn biết nàng có phát hiện được gì không.
Đáng tiếc, thôn làng yên tĩnh, ngoại trừ việc Giang mẫu đến gây phiền phức một lần thì chẳng có gì khác thường.
Lâm Thanh Ngư nhíu mày xinh đẹp, đầy lo lắng: “Sư huynh, nếu chỉ là trùng hợp thì không sao, nhưng nếu là có người hoặc yêu đang cố ý săn giết đoạt yêu đan, e rằng là một âm mưu sâu xa hơn. Có cần truyền tin cho phụ thân không?”
Lục Nghiên Hành gật đầu: “Đúng là cần phải báo cho sư phụ biết rõ.”
Hai người bàn bạc một hồi, cuối cùng quyết định ở lại thêm hai ngày, quan sát xung quanh, nếu không phát hiện gì thì sẽ rời đi.
Bàn bạc xong, Lục Nghiên Hành và Lâm Thanh Ngư đồng loạt nhìn về phía Giang Tri Miễu.
Giang Tri Miễu hiểu ý, lập tức giơ tay phát biểu: “Ta đi cùng sư phụ!”
Lâm Thanh Ngư bỗng cảm thấy thiếu nữ trước mặt thật đáng yêu, tuy sống khổ cực, thân thể gầy yếu, mặt vàng da xanh, nhưng ánh mắt trong trẻo sáng sủa, nhìn người bằng ánh mắt đầy chờ mong khiến lòng người mềm nhũn.
Nàng đưa tay xoa đầu Giang Tri Miễu, dịu dàng nói: “Chúng ta cùng đi.”
Giang Tri Miễu ngẩn người vì được xoa đầu bất ngờ, rồi vui vẻ gật đầu: “Tạ ơn sư phụ sư nương!”
Cảm thấy bàn tay trên đầu cứng lại, nàng mới nhận ra… mình lại lỡ miệng nói ra suy nghĩ trong lòng rồi?
Giờ này nam nữ chính mới đang giai đoạn giấu giếm thăm dò tình ý, mình lại trực tiếp đâm thủng tầng cửa sổ rồi?!
Mặt Lâm Thanh Ngư lập tức ửng đỏ, nói năng cũng lắp bắp: “Không… không phải… Miễu Miễu đừng gọi bừa… gọi, gọi ta là Thanh Ngư là được rồi…”
Nói xong liền vội vã bước ra ngoài.
Lục Nghiên Hành còn lại cố gắng giấu đi nét xấu hổ, nhưng hai vành tai đỏ bừng đã tố cáo tất cả: “Tuy… tuy rằng ta và ngươi danh nghĩa là thầy trò, nhưng chưa làm lễ bái sư chính thức, bình thường gọi tên là được.”
Giang Tri Miễu không ngờ chỉ một câu nói, lại khiến hai người kia đỏ mặt tía tai. Chỉ có Thịnh Hoài Chi là đứng bên xem náo nhiệt, ra chiều rất vui vẻ.
Nghĩ nghĩ, nàng thử thăm dò: “Vậy… ta gọi huynh là Lục đại ca nhé?”
“Đều được.” Chỉ để lại hai chữ, Lục Nghiên Hành cũng lập tức rút lui, có phần giống như chạy trốn.
Căn phòng lập tức yên tĩnh.
Giang Tri Miễu rốt cuộc không nhịn được, khóe miệng từ từ nhếch lên.
Ai mà không thích "ăn cẩu lương" cự ly gần chứ?
Điều gì khiến mỹ nhân lạnh lùng ngượng ngùng bỏ chạy, khiến nam tử trầm ổn luống cuống chân tay?
Chính là bốn chữ — sư phụ sư nương!
Giang Tri Miễu đang say sưa đắm mình trong không khí tình ái ngọt ngào, hạnh phúc vì được “ăn cp”.
Quay đầu lại, lập tức bắt gặp ánh mắt Thịnh Hoài Chi đang nhìn mình không chớp.
Nàng lập tức tỉnh táo.
Điều gì khiến thiếu nữ đang "say cp" lập tức "tụt mood"?
Là ánh mắt đáng sợ của đại phản diện!
Cứu mạng.