Lục Nghiên Hành không ngờ Giang Tri Miễu lại đột nhiên nhào tới, sững người trong chốc lát rồi mới kịp phản ứng, lập tức gật đầu đáp ứng:

“Được, từ nay về sau ngươi chính là đồ đệ của ta.”

Giang Tri Miễu không nhịn được nước mắt rưng rưng – tất nhiên là giả vờ.

Sư đồ hai người mặc kệ ánh mắt của người xung quanh, cứ thế thi nhau thốt ra lời kịch bản, nào là "vừa gặp đã như cố nhân", nào là "gặp nhau muộn màng", nghe đến mức khiến người ta buồn nôn.

Những người vây xem dần dần cảm thấy chán ngắt, hết trò vui để coi rồi, liền từng nhóm rời đi, dù sao nhà ai chẳng có chuyện, cũng không thể cứ đứng đây mãi.

Đợi đến khi Giang mẫu kịp phản ứng, thì xung quanh đã gần như chẳng còn ai.

Thấy Giang mẫu vẫn còn muốn gào lên, Giang Tri Miễu liền mượn kiếm của Lục Nghiên Hành.

Khi lưỡi kiếm rút ra khỏi vỏ, phát ra tiếng leng keng chấn động, thanh Thuỷ Hàn kiếm loé ánh sáng lạnh buốt phản chiếu lên gương mặt Giang mẫu.

Có lẽ cảm giác thấy không ổn, Giang mẫu vô thức lùi lại mấy bước, trong cổ họng bật ra tiếng the thé như vịt bị bóp cổ:

“Con tiện nhân này, ngươi muốn làm gì?! Không muốn sống nữa hả?!”

Giang Tri Miễu nhìn người nữ nhân rõ ràng sợ đến mức hai chân run lẩy bẩy, vậy mà vẫn cố ra vẻ uy hiếp mình, lạnh lùng bật cười:

“Đúng, không muốn sống nữa, mọi người cùng chết luôn đi!”

Nói xong liền giơ kiếm chém tới, nhưng dù mũi kiếm nhắm vào Giang mẫu, bước chân nàng lại rõ ràng cố ý chậm rãi, ai tinh mắt cũng nhìn ra nàng chỉ dọa người.

Giang mẫu ngày thường nhìn thì dữ dằn hung hãn, thực ra là ngoài cứng trong mềm, không chịu nổi bị dọa. Thấy kiếm sắp bổ vào mình, bà ta hét lên rồi vừa lăn vừa bò mà bỏ chạy, đến cả đứa con trai cưng cũng mặc kệ.

Giang Tri Miễu cầm kiếm nhìn Giang Bảo Lâm đứng đực tại chỗ, cau mày:

“Còn không mau cút?”

Giang Bảo Lâm oa một tiếng bật khóc chạy đi, chỉ để lại một vài vệt nước khả nghi dưới đất.

Giang Tri Miễu ghét bỏ lùi lại hai bước, trả kiếm:

“Đa tạ... sư phụ?”

“Ừm.” Lục Nghiên Hành không phản đối, nhận lại Thuỷ Hàn kiếm tra vào vỏ.

Lâm Thanh Ngư thấy trò hề cuối cùng cũng kết thúc, lòng mới yên, bèn hỏi:

“Cô nương xưng hô thế nào?”

“Ta tên Giang... Tri Miễu, gọi ta là Miễu Miễu là được.” Giang Tri Miễu do dự một lát, vẫn cảm thấy gọi tên mình thuận tai hơn.

Lâm Thanh Ngư thấy thiếu nữ trước mắt chẳng hề giống người nữ nhân chua ngoa khi nãy, lập tức sinh ra vài phần thiện cảm:

“Miễu Miễu cô nương, đêm qua vì sao lại xuất hiện trong rừng rậm? Có phải gặp phải yêu tà gì không?”

Giang Tri Miễu lắc đầu, ngẩn người giây lát rồi lại gật đầu:

“Không phải yêu tà, là đại bá mất tích nhiều ngày của ta. Nhưng lúc đầu ta không để ý, sau đó mới phát hiện chân của đại bá... không chạm đất, không giống người sống.”

Lâm Thanh Ngư không tỏ ra kinh ngạc, dẫu sao dân làng mất tích quá nhiều, có người bị hại hoá thành quỷ cũng không có gì lạ. Có điều hồn phách kia không chịu đi luân hồi, sao lại quay lại tìm người?

“Còn có điểm gì khác lạ nữa không?”

Giang Tri Miễu giả vờ ra vẻ trầm tư, thực ra trong nguyên tác, nam nữ chính lúc đầu cũng nghi ngờ là hổ yêu làm loạn, sau điều tra mới phát hiện là tràng quỷ dẫn người vào rừng.

“Ta nhớ ra rồi!” Giang Tri Miễu vỗ đầu như vừa nhớ tới chuyện gì quan trọng: “Đại bá bị cụt ngón út tay trái... cái này có quan trọng không?”

Lục Nghiên Hành và Lâm Thanh Ngư nhìn nhau, từ trong mắt đối phương đều đọc ra một đáp án rõ ràng.

Nam mất ngón út tay trái, nữ mất ngón út tay phải – đó là dấu hiệu của tràng quỷ.

Hai người đồng thanh: “Tràng quỷ.”

Giang Tri Miễu vội giả bộ hoảng sợ: “Đại bá biến thành quỷ rồi ư?!”

“Ha.” Một tiếng cười vang bất ngờ phá vỡ không khí căng thẳng.

Ba người đồng loạt quay đầu nhìn Thịnh Hoài Chi vẫn im lặng nãy giờ, không rõ hắn cười gì.

Thịnh Hoài Chi thấy mọi người đều nhìn mình, chậm rãi ho khẽ một tiếng:

“Không có gì, chỉ là vừa rồi thấy vẻ mặt của Giang cô nương, thực sự buồn cười quá.”

Giang Tri Miễu một bụng dấu hỏi — buồn cười? Lẽ nào nàng diễn chưa giống? Nhưng nàng thực sự cũng hơi sợ mà.

Lục Nghiên Hành bất đắc dĩ: “Hoài Chi, đừng đùa nữa.”

Cái kiểu nuông chiều khó hiểu này là sao?

Giang Tri Miễu hiện giờ rất chắc chắn: nam nữ chính thật sự rất cưng chiều Thịnh Hoài Chi – vị tiểu sư đệ này.

Ngoại trừ đoạn nhỏ ấy, Lâm Thanh Ngư và Lục Nghiên Hành bắt đầu thảo luận cách bắt quỷ, cuối cùng ánh mắt cả hai đều đổ dồn về phía Giang Tri Miễu.

Ánh mắt kia khiến nàng lạnh cả sống lưng.

“Miễu Miễu cô nương, tràng quỷ sẽ không dễ dàng buông tha đâu, tối nay e là vẫn sẽ tới tìm cô.” Lâm Thanh Ngư nói bằng giọng rất bình tĩnh, nhưng lại truyền đến lời đáng sợ.

Giang Tri Miễu gật đầu, nàng đã chuẩn bị tâm lý. Chỉ là...

“Có gì ăn không, ta đói muốn bay lên trời rồi.”

Sau một bữa no nê, Giang Tri Miễu một mình đi trong đêm tối, ngẩng đầu nhìn nửa vầng trăng treo cao, chẳng biết đêm nay có phải là lần cuối được ngắm trăng không.

Nàng ra làm mồi nhử, dụ tràng quỷ xuất hiện.

Dù biết Thịnh Hoài Chi đang đi theo ở không xa, nhưng Giang Tri Miễu vẫn không yên tâm.

Một người như Thịnh Hoài Chi, đến sư huynh sư tỷ cũng chẳng đoái hoài, làm gì sẽ quan tâm đến nàng chứ?!

Nhưng không còn cách nào khác, nam nữ chính vô cùng tin tưởng tiểu sư đệ này, còn dặn dò Giang Tri Miễu bằng giọng đầy thành ý:

“Tiểu sư đệ tuy thân thể yếu nhược, kiếm pháp không tốt, nhưng phù lục của đệ ấy rất hiếm có yêu quái nào tránh khỏi. Hơn nữa chính vì thể chất yếu, khí tức càng dễ ẩn giấu, tràng quỷ không mạnh nhưng cực kỳ đa nghi nhạy cảm, nhất định phải đảm bảo nó không phát hiện đây là bẫy mới được.”

Giang Tri Miễu tỏ vẻ đã hiểu, rất hiểu.

Chỉ là đối với chuyện "kiếm pháp không tốt" nàng lại vô cùng hoài nghi — hắn kiếm pháp không tốt mà một chọi hai, giết cả đôi?!

Ánh mắt hoài nghi ấy lọt vào mắt người khác liền bị hiểu sai, giống như nàng đang chê bai Thịnh Hoài Chi yếu đuối, vô dụng vậy.

Thịnh Hoài Chi khẽ cong khoé môi, không tiếng động: “Giang cô nương không tin ta cũng là điều dễ hiểu.”

Giọng điệu khi nói, lại cứ như bị ức hiếp lắm vậy.

Giang Tri Miễu ngây người — hệ thống nói Thịnh Hoài Chi tâm ngoan thủ lạt, thâm sâu khó lường, giỏi ngụy trang... nhưng không nói là ngụy trang kiểu này?!

“Không!” Giang Tri Miễu biết muốn chinh phục, nhất định không thể đẩy đối phương ra xa: “Sư thúc, ta tin người!”

Thịnh Hoài Chi không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn nàng biểu diễn.

Rõ ràng là rất lo, vậy mà còn phải gắng gượng tỏ vẻ tin tưởng mình.

Nhưng kỳ thực Giang Tri Miễu cũng âm thầm giữ lại một con đường.

Đã gọi một tiếng “sư thúc”, thế nào cũng coi như người một nhà rồi.

Không biết có may mắn được ở lại bên nam nữ chính đến tận đại kết cục không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play