Giang Tri Miễu mơ mơ màng màng mở mắt, liền thấy một đoàn quầng sáng đang nhảy nhót loạn xạ quanh mình. Nhìn thấy đã thấy bực, nàng liền tiện tay vỗ cho nó rơi xuống đất.

Á! Ký chủ sao người lại đánh bản thống!

Giang Tri Miễu lúc này mới phản ứng lại, đoàn ánh sáng nhảy nhót trước mặt chính là hệ thống vẫn đang nói chuyện trong đầu nàng.

"Đây là đâu?" Giang Tri Miễu bắt đầu chậm rãi đánh giá xung quanh, căn phòng nhỏ hồng hồng, cùng đủ thứ thiết bị kỳ quái.

Đây là nhà ta, ta chỉ tạm thời kéo ý thức của ngươi qua đây.

Thấy Giang Tri Miễu trầm mặc, hệ thống bắt đầu khoa trương khoe khoang:Chưa thấy bao giờ phải không? Ở chiều không gian của bọn ta có rất nhiều thứ các ngươi chưa từng thấy đấy.

"Ngươi là nam hay nữ?" Một câu của Giang Tri Miễu khiến hệ thống nghẹn họng.

Bọn ta – hệ thống – không có giới tính.

Giang Tri Miễu gật đầu như chẳng hề để tâm: "Ồ, nhìn không ra, ngươi cũng có chút tâm hồn thiếu nữ đấy."

...

Ngươi chẳng lẽ không nên hỏi ta, nhiệm vụ tiếp theo sau khi xuyên thư là gì sao?

Giang Tri Miễu chớp chớp mắt vô tội: "Ta không hỏi thì ngươi sẽ không nói à?"

Nhìn hệ thống tức giận nhảy loạn lên vì nghẹn lời, Giang Tri Miễu cuối cùng cũng hả được một hơi giận trong lòng.

Ai bảo cái hệ thống nát này vô duyên vô cớ kéo nàng vào đây, lại chẳng thèm giải thích gì, vừa vào đã phải đối mặt với NPC kinh dị, nàng giờ đây có thể giữ được thái độ thế này đã là khách khí lắm rồi.

Cuối cùng, sau khi Giang Tri Miễu xả giận xong, hai bên mới yên ổn ngồi xuống nói chuyện về nhiệm vụ xuyên thư.

Sau đó nàng mới biết, mình do thức đêm mà đột tử, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ cùng hệ thống, liền có cơ hội trọng sinh.

Ngay lập tức, thái độ của Giang Tri Miễu thay đổi một trăm tám mươi độ.

Nàng thân mật nhéo nhéo quầng sáng đang lơ lửng: "Chuyện quan trọng thế này, sao người không nói sớm? He he he."

Hệ thống giãy dụa thoát khỏi tay Giang Tri Miễu, tức tối:Bây giờ nói cũng chưa muộn. Ngươi chắc chưa đọc đến đoạn kết củaYêu Dị Lụcđúng không?

Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, hệ thống bắt đầu tóm tắt lại nội dung cho Giang Tri Miễu nghe.

Yêu Dị Lụcchủ yếu xoay quanh câu chuyện giữa nam chính Lục Nghiên Hành và nữ chính Lâm Thanh Ngư.

Nữ chính Lâm Thanh Ngư là trưởng nữ dòng chính của thế gia bắt yêu – nhà họ Lâm, còn nam chính Lục Nghiên Hành là đại đệ tử của Lâm gia, thiếu niên thiên tài, được coi trọng vô cùng.

Hai người bọn họ quả là trai tài gái sắc, trời sinh một cặp.

Lúc đầu, vì tiểu sư đệ Thịnh Hoài Chi thể chất yếu ớt, hai người quyết định ra ngoài tìm thiên tài địa bảo.

Trong hành trình tìm kiếm dược liệu, họ vừa bắt yêu trừ tà, vừa nảy sinh tình cảm.

Cuối cùng, sau khi đánh bại đại yêu cuối cùng, họ lấy được Long Đan trong truyền thuyết, chữa khỏi bệnh cho tiểu sư đệ.

Nghe tới đây, Giang Tri Miễu thấy lạ, liền ngắt lời hệ thống: "Thế này chẳng phải kết thúc viên mãn rồi sao?"

Hệ thống bất đắc dĩ thở dài:Nếu kết như thế thì đúng là viên mãn. Nhưng không biết tác giả bị gì, vừa khi nam nữ chính đưa Long Đan cho Thịnh Hoài Chi xong, hắn liền ra tay sát hại cả hai.

Cuối cùng hắn đại khai sát giới, nơi hắn đi qua không còn một ai sống sót. Tiểu thế giới ấy cũng vì thế mà sụp đổ.

"Không phải Thịnh Hoài Chi thể nhược nhiều bệnh sao? Nam nữ chính chẳng lẽ không chống đỡ được?"

Tất cả bệnh của Thịnh Hoài Chi đều là giả! Hai người bọn họ đã liều chết chống lại, nhưng cũng không qua nổi nửa khắc dưới kiếm của hắn!

Giang Tri Miễu nhất thời loạn hết cả đầu – điều này chẳng hợp logic gì cả!

Nếu Thịnh Hoài Chi thực sự căm ghét họ, với thực lực thật sự của hắn, giết họ lúc nào chẳng được, cớ sao lại chờ đến lúc cầm được Long Đan?

Hệ thống nhìn thấu nghi hoặc trong lòng nàng, liền nói tiếp:Đó chính là nhiệm vụ của ngươi. Nhiệm vụ chính là công lược Thịnh Hoài Chi, giảm giá trị hủy diệt, tóm lại, không thể để thế giới này sụp đổ.

"Sao không giết quách hắn đi?" Giang Tri Miễu vừa hỏi ra đã hiểu – nếu có thể giết, chắc họ đã làm rồi.

Đưa nhiệm vụ này cho người xuyên sách làm, hẳn là vì tất cả cách khác đều thất bại.

Xem ra dù tiểu thế giới này do Tạo Vật Giả tạo ra, nhưng vì sự tùy hứng của họ mà hình thành nên logic nội tại riêng.

Cuối cùng đã có những góc khuất mà chính tác giả cũng không nắm được.

"Nhiệm vụ phụ thì sao?"

Hệ thống nghe vậy, gật gù tán thưởng (dù nó chẳng có cái đầu nào để gật):Ngươi rất thông minh, quả thực có nhiệm vụ phụ.

Giang Tri Miễu không khỏi nghi ngờ IQ của hệ thống này – đã nói nhiệm vụ chính rồi, nàng hỏi nhiệm vụ phụ chẳng phải đương nhiên sao?

Giờ lo lắng tương lai có muộn quá không?

Hệ thống thấy nàng không đáp lời, tự mình tiếp tục giải thích:Nhiệm vụ phụ là điều tra các nhánh cốt truyện không rõ nguồn gốc.
Hoàn thành nhiệm vụ chính sẽ được trọng sinh; hoàn thành nhiệm vụ phụ sẽ có phần thưởng thêm.

Giang Tri Miễu gật đầu, đại khái đã hiểu được độ khó của nhiệm vụ lần này – chỉ cần sơ sẩy là mất mạng.

Nàng đầy hy vọng nhìn hệ thống: "Ta có kim thủ chỉ* không?"

Có.

(*Kim thủ chỉ: "bàn tay vàng" – chỉ sự trợ giúp đặc biệt dành riêng cho nhân vật chính.)

Nghe xong, đôi mắt Giang Tri Miễu lập tức sáng lấp lánh.

Khi xác suất tử vong của ký chủ vượt quá 50%, hệ thống sẽ phát cảnh báo thời gian thực.

"...Rồi sao nữa?"

Hết rồi.

Giang Tri Miễu hoàn toàn cạn lời: "Nói cách khác, ngươi chỉ làm loa phát thanh, không can thiệp? Cái kim thủ chỉ này là để ta có linh cảm trước khi chết à?"

Hệ thống hơi bức xúc, bắt đầu biện bạch:Sao lại vô dụng? Như hôm nay, nếu ở trong rừng mà xác suất tử vong dưới 50%, vậy là khả năng chết thấp, ngươi có thể yên tâm rồi.

Giang Tri Miễu thật sự muốn tháo tung cái sinh vật không rõ chủng tộc này xem liệu nó có chết được không.

Nàng là người! Một người bình thường!

Xác suất không chết cao, không có nghĩa là chắc chắn không chết!

Thôi, coi như số mệnh đã định.

Giang Tri Miễu tự thôi miên mình, an ủi bản thân – tuy rằng kim thủ chỉ này vô dụng tột cùng, nhưng có còn hơn không.

Tạm biệt hệ thống, Giang Tri Miễu chậm rãi tỉnh lại từ hôn mê.

Đập vào mắt là căn nhà tàn tạ không chịu nổi, trên người là mảnh vải rách chẳng khác gì giẻ lau, vừa động một chút, chiếc giường liền vang lên tiếng "cót két" đầy khó chịu.

Dùng từ “gia cảnh bần cùng” cũng không đủ để miêu tả...

"Con nha đầu thối, tỉnh rồi còn không mau lại đây giúp việc! Muốn lười biếng à!" Một phụ nhân mặt mày đen nhẻm, đầu quấn vải xanh dữ tợn đi tới kéo Giang Tri Miễu.

Giang Tri Miễu nhanh chóng cảm thấy khó chịu, muốn né tránh nhưng vì đói nên không còn chút sức lực.

Ngay sau đó, nàng bị người nữ nhân ấy kéo ngã nhào xuống đất.

Khuôn mặt người nữ nhân ấy vụt hiện trong đầu nàng – nàng liền hiểu ra thân phận đối phương.

Giang mẫu – kẻ đã ngược đãi nguyên chủ, chưa từng coi nguyên chủ là người.

Giang mẫu da ngăm đen, còn nguyên chủ Giang Miễu Miễu thì làn da trắng trẻo, mắt to mũi cao – hẳn là giống người cha đã mất sớm của nàng.

Dường như để xác minh ý nghĩ đó, ngay sau đó, Giang mẫu đã chỉ vào mặt Giang Tri Miễu mà mắng chửi:

"Không mau đi chăm đệ đệ ngươi! Giống cái thằng cha chết sớm của ngươi – ngoài mặt đẹp ra thì chẳng được cái tích sự gì! Nếu không vì ngươi còn bán được ít tiền, ta đây sớm đã bóp chết rồi!"

Giang Tri Miễu bò dậy khỏi đất, lập tức đi vào bên trong.

Đó là phòng của người đệ đệ được gọi là Giang Bảo Lâm, một tiểu hài tử chừng mười tuổi, dù không bệnh tật gì nghiêm trọng nhưng lại nằm bẹp một chỗ như trọng bệnh.

Với hoàn cảnh nghèo khổ như thế này, mà có thể nuôi nó đến mức mập mạp thế kia, cũng là kỳ tích.

“Này! Không mau rót cho ta bát nước!”

Giang Bảo Lâm không chút lễ độ nào ra lệnh, khiến Giang Tri Miễu khẽ nhíu mày, nhưng nàng vẫn rót một bát nước đưa tới.

Không ngờ Giang Bảo Lâm không nhận lấy, lại tiện tay hất luôn bát nước lên mu bàn tay nàng.

"Nóng thế, ngươi định bỏng chết ta à?!"

Giang Tri Miễu lập tức hít sâu một hơi – may mà nước đã để nguội một lúc, nên mu bàn tay chỉ đỏ lên, không bị bỏng.

Nhìn ra Giang Bảo Lâm cố ý gây sự, Giang Tri Miễu không định nhẫn nhịn thêm.

Nàng nhặt lấy bát, lại rót thêm một bát nước nóng đầy tràn, cẩn thận mang đến bên giường, không để rớt một giọt.

Giang Bảo Lâm thấy vậy rất hài lòng – trong lòng hắn, cái gọi là tỷ tỷ này vốn nên phục vụ mạng của hắn.

Hắn đưa tay ra định nhận lấy.

Giang Tri Miễu mỉm cười tươi rói, nâng bát lên cao, giơ thẳng qua đỉnh đầu hắn, cổ tay khẽ xoay – nước nóng đổ thẳng xuống.

"Ai da, ta cố tình đấy."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play