Chương 11: Tiểu Tang Thi Còn Dám Hung?

Lục Sâm cúi đầu nhìn đôi tay vừa mới lật tung óc tang thi, lập tức hiểu ngay cậu đang sợ điều gì.

Rõ ràng chỉ là một con tang thi, lại nhát gan đến thế này.

Cứ như vậy mà đi ra ngoài, chẳng phải sẽ bị người khác bắt nạt cho khóc sao.

Lục Sâm cảm thấy tiểu gia hỏa này cần phải luyện tập một chút cái gan bé tí của mình, dạy cậu một ít kiến thức thông thường của nhân loại. Dù sao cái căn phòng nhỏ này theo anh thấy cũng không an toàn, sớm muộn gì họ cũng phải rời khỏi đây.

Lục Sâm lau khô tay, chậm rãi vươn về phía Lăng Cửu Cửu.

Đôi mắt kia trong đêm đen lộ ra ánh vàng nhạt, tựa như hai đốm lửa u minh trong vực sâu, lập lòe thứ ánh sáng khiến người ta sợ hãi.

Nhưng mà, ngay cả thỏ cũng có lúc nổi giận cắn người.

Mắt thấy không thể tránh được, Lăng Cửu Cửu đột nhiên bùng nổ, ngẩng đầu nhe hai cái răng nanh nhỏ về phía Lục Sâm, trừng đôi mắt đỏ ngầu, học tang thi gầm gừ một tiếng đầy hung ác.

“Ngao ~”

Âm thanh mềm mại, phỏng chừng có thể dọa một con thỏ con nhảy dựng.

Lục Sâm sững sờ một chút, cố nén ý cười, nhéo khuôn mặt nhỏ của Lăng Cửu Cửu giáo huấn nói:

“Còn dám hung anh? Em không muốn sống nữa à.”

“Ngao! Ô ——”

Lăng Cửu Cửu vừa nghe, lập tức thu răng nanh lại, hai tay gắt gao che miệng, đầu lắc như trống bỏi.

Lục Sâm thấy cái dáng vẻ đáng thương của cậu, mềm lòng không tả nổi, nhưng vì rèn luyện tiểu gia hỏa, vẫn nhịn xuống.

Anh lạnh mặt, túm cánh tay Lăng Cửu Cửu xách cậu lên dạy bảo:

“Về sau không được tùy tiện học tang thi kêu, em phải sống như một con người.”

Lăng Cửu Cửu chớp chớp đôi mắt, đầy vẻ nghi hoặc.

Cậu là một con tang thi mà, tại sao lại phải sống như nhân loại?

Nhân loại thích ăn rễ cây vị thịt, cậu mới không thèm ăn.

Nhân loại còn sẽ đập đầu tang thi, cậu phải bảo vệ tốt cái đầu của mình mới được.

Lục Sâm thấy cậu không đáp lại, ngữ khí cường ngạnh nói:

“Nếu em không làm theo, bị những người khác nhìn thấy, bọn họ sẽ giống anh vừa nãy, đập nát đầu em, rồi khuấy loạn óc của em.”

Lăng Cửu Cửu chỉ nghe thôi đã thấy da đầu tê dại, bàn tay đang che miệng lại chuyển sang che đầu.

Thấy Lục Sâm nhìn chằm chằm miệng cậu, Lăng Cửu Cửu do dự một chút, biến thành một tay che đầu một tay che miệng.

Nhìn cái dáng vẻ đáng thương này.

Lục Sâm không đành lòng dọa cậu thêm nữa, ngữ khí hơi thả chậm:

“Trong tình huống bình thường, nhân loại sẽ không làm hại đồng loại, chỉ cần em làm theo lời anh, là có thể tránh được rất nhiều nguy hiểm.”

Lăng Cửu Cửu nghe hiểu, Lục Sâm muốn cậu giả dạng làm nhân loại, để nhân loại không muốn đập đầu cậu.

Cậu khác với những con tang thi ngu ngốc kia, cậu có thể giao tiếp với nhân loại.

Nói thật, đến bây giờ cậu cũng không rõ vì sao nhân loại vừa nhìn thấy cậu đã có thể nhận ra cậu là tang thi.

Rõ ràng cậu một chút cũng không bẩn, một chút cũng không hung.

Để không còn phải lo lắng đề phòng mà sinh hoạt, Lăng Cửu Cửu vẫn là gật đầu.

Lục Sâm hơi cong môi, chậm rãi buông cậu ra: “Về sau đi theo anh học cho tốt, lừa dối người khác vẫn không thành vấn đề.”

Lăng Cửu Cửu gật đầu, tay vẫn che đầu và miệng mình.

Nhìn thấy động tác nhỏ của cậu, Lục Sâm lặng lẽ thở dài.

Cái gan bé tí này e là không thể rèn luyện được trong một sớm một chiều.

Nhát gan một chút cũng tốt, tổng so với những kẻ tự cho là đúng rồi tự tìm đường chết thì mạnh hơn nhiều.

Lục Sâm giơ tay lấy tay Lăng Cửu Cửu ra, vò rối mái tóc ngốc nghếch của cậu:

“Đừng lo lắng, về sau theo sát anh, anh sẽ không để người khác đập nát đầu em.”

Lăng Cửu Cửu đỉnh cái đầu nhỏ lộn xộn, ngoan ngoãn lại gật gật đầu.

Cứ việc đã qua nguy hiểm kỳ lây nhiễm, nhưng vì muốn dạy Lăng Cửu Cửu kỹ năng sinh tồn, Lục Sâm vẫn lựa chọn ở lại.

Trong căn cứ có thức tỉnh giả, dù không có anh cũng không có vấn đề gì.

Huống hồ, những đồng đội vào sinh ra tử cùng anh đều đã chết trong trận thi triều đó, anh không muốn trở lại nơi đó.

Thời mạt thế buông xuống lúc ban đầu, anh cùng vài tên người sống sót một đường lưu lạc, nương tựa lẫn nhau, tìm được một chỗ kiến trúc trên biển.

Nơi đó từng là một khu nghỉ dưỡng, đúng vào mùa du lịch vắng khách, bên trong tang thi không nhiều lắm.

Họ xử lý hết tang thi bên trong, rồi liền đặt chân ở đó.

Vì là kiến trúc trên biển, tang thi không biết bơi lội cũng không biết chèo thuyền, so với lục địa an toàn hơn nhiều.

Họ liền cắm rễ ở đây, thay phiên đi ra ngoài tìm kiếm vật tư.

Giữa chừng tuy cũng xảy ra một ít ngoài ý muốn, nhưng đều trong phạm vi kiểm soát được.

Sau này, họ cũng mang về một số người sống sót chịu đựng được khảo nghiệm.

Theo số người ngày càng nhiều, họ bắt đầu xây dựng thêm kiến trúc, huấn luyện binh lực, có quy mô không nhỏ.

Họ liền đặt tên cho kiến trúc này là Căn cứ Hải Xà.

Căn cứ Hải Xà về cơ bản tách biệt với thế giới bên ngoài, chỉ có đội thăm dò thỉnh thoảng sẽ đi ra ngoài tìm kiếm vật tư.

Mọi người ai nấy làm tốt phận sự của mình, cuộc sống cũng khá an nhàn.

Nhưng từ khi có người bị tang thi cắn bị thương, thức tỉnh dị năng, không khí trong căn cứ liền thay đổi.

Theo số lượng thức tỉnh giả từ một người biến thành bảy người, cán cân quyền lực trong căn cứ bị phá vỡ hoàn toàn.

Thức tỉnh giả ỷ vào việc mình có dị năng, trở nên cao cao tại thượng, cho rằng mình hơn người thường một bậc.

Bảy tên thức tỉnh giả đó tự thành một đội, bắt đầu hưởng thụ lợi ích và quyền lực do dị năng mang lại, tác oai tác phúc trong căn cứ.

Người thường không thể phản kháng thức tỉnh giả, bên ngoài lại toàn là tang thi nên thà ở trong căn cứ an toàn, liền lựa chọn thuận theo.

Chỉ có đoàn người cùng Lục Sâm đi tới từ ban đầu không phục, âm thầm mưu tính làm thế nào lật đổ sự thống trị độc tài của thức tỉnh giả.

Còn không chờ họ thực thi kế hoạch, liền gặp phải thi triều, đội 001 của anh cũng chỉ còn lại một mình anh.

Trở lại nơi đó, đã không còn chút ý nghĩa nào.

Trong mấy ngày sống ở căn phòng nhỏ này, Lục Sâm nghĩ không bằng cứ thế thoát ly căn cứ, sống cuộc đời của riêng mình.

“Pi Pi, lại đây ăn thịt.”

Lục Sâm nướng hai con cá, một con tự mình ăn, một con cho Lăng Cửu Cửu.

Lăng Cửu Cửu cúi đầu nhìn con cá tỏa ra mùi rễ cây, lại nhìn Lục Sâm, tay cũng chưa nâng một chút.

Lục Sâm bất đắc dĩ thở dài, nhẹ gõ đầu nhỏ của cậu.

“Kiêu kỳ, vạn nhất có lúc cần phải ăn trước mặt người khác thì em làm sao bây giờ?”

Lăng Cửu Cửu ôm đầu, tủi thân: “Tôi có thể bảy ngày không ăn gì.”

Lục Sâm: “Em ăn một miếng, chắc không khó nuốt đến thế đâu.”

Lăng Cửu Cửu vẫn lắc đầu, cậu mới không thèm gặm rễ cây!

Cậu muốn ăn thịt tươi cơ.

Lục Sâm lấy cậu không có biện pháp, đe dọa nói: “Nếu không ăn, người bên ngoài sẽ nghi ngờ thân phận của em, sẽ đập nát đầu em đấy.”

Lăng Cửu Cửu quay mặt đi, đừng tưởng rằng cậu không biết Lục Sâm đang dọa cậu.

Cậu là một con tang thi có kiến thức, cậu tận mắt nhìn thấy cách nhân loại ở chung.

Nhân loại mới sẽ không cho người khác ăn đâu, bọn họ thậm chí sẽ vì tranh một miếng ăn mà đánh nhau.

Cho nên Lục Sâm nói cái loại tình huống người khác cho cậu ăn thịt, căn bản không tồn tại!

“Không ăn thì không có thịt ăn.” Lục Sâm đe dọa nói.

Lăng Cửu Cửu sững sờ một chút.

“Không cho thịt ăn?”

Lục Sâm ngửa đầu: “Đúng vậy, đây là thức ăn hôm nay, không ăn thì không có.”

Đây có tính là uy hiếp không?

Tính là có.

Nhưng... đây tính là uy hiếp gì chứ, cậu có thể tự mình đi ra ngoài tìm thịt mà.

Cậu lại không cần người khác nuôi sống, cậu là một con tang thi có thể tự nuôi sống chính mình.

Cậu còn có thể nuôi thêm một người sống lớn là Lục Sâm nữa chứ.

Để chứng minh mình hoàn toàn có thể không dựa dẫm vào bất cứ ai, Lăng Cửu Cửu đứng dậy đi vào bếp, xách theo cần câu cá liền đi ra ngoài.

Lăng Cửu Cửu cứ thế ngồi yên bên bờ sông non nửa ngày, vận khí không tồi thật sự câu được hai con cá.

Chủ yếu là nguyện giả mắc câu.

Lục Sâm không có cách nào với cậu, chỉ có thể nghĩ phương pháp khác.

Chờ Lăng Cửu Cửu xách theo hai con cá trở về, Lục Sâm cũng nghĩ ra một biện pháp vừa có thể khiến Lăng Cửu Cửu chịu ăn, lại không khiến người khác nghi ngờ.

Anh đem hai con cá làm thành cá sống cắt lát, đây cũng coi như một món ăn mọi người đều biết.

Những miếng thịt cá mỏng tang, bày trên đĩa giống như đóa hoa đang nở rộ, trông khá xinh đẹp.

Lăng Cửu Cửu nhìn thấy cảm thấy mới lạ, nhất thời có chút luyến tiếc không muốn ăn.

Lục Sâm đưa cho cậu một đĩa nước tương nhỏ: “Chấm cái này sẽ ngon hơn.”

Lăng Cửu Cửu thưởng thức nửa ngày, thưởng thức đến nước miếng đều sắp chảy ra, mới bắt đầu động đũa.

Cậu gắp một miếng cá ở chính giữa nhất, nhìn sang chất lỏng đen tuyền bên cạnh, nhíu nhẹ đôi mày nhỏ, không chấm mà ăn trực tiếp.

Miếng cá mỏng tang vào miệng, Lăng Cửu Cửu nhấm nháp kỹ lưỡng một lúc lâu, phát hiện hình như ngon hơn so với những gì cậu ăn hàng ngày một chút.

Quan trọng hơn là, những miếng cá này bên trong đều không có xương, sẽ không mắc vào lưỡi.

Lục Sâm thấy cậu ăn mà không cần nhặt xương cá, cũng coi như yên tâm một chút.

Như vậy thì dù có gặp phải người khác, cũng có thể hòa nhập tốt, sẽ không bị truy sát.

Bất quá, hiện tại quan trọng nhất là, đôi mắt của tiểu gia hỏa này rất rõ ràng khác hẳn với người thường.

Thật ra nếu không nhìn đôi mắt, ngay cả anh cũng không thể phân biệt được tiểu gia hỏa và nhân loại có gì khác nhau.

Xem ra ngày mai phải đi một chuyến bên ngoài, tìm xem có hay không kính áp tròng màu để che đi một chút.

Thật ra việc kính áp tròng cũng không gấp gáp, hoàn toàn có thể chờ khi nào họ buộc phải rời khỏi đây thì vừa đi vừa tìm.

Sở dĩ ngày mai muốn đi ra ngoài, là có một việc anh cần xác nhận một chút.

Ở đây không nhìn thấy tang thi khác, anh không biết dị năng của mình rốt cuộc có phải là hấp thụ tinh hạch hay không.

Nếu đúng vậy, anh hấp thụ tinh hạch lại có thể chuyển hóa thành cái gì?

Có quá nhiều điều chưa biết, anh muốn làm rõ những điều này, để chuẩn bị cho sự sinh tồn về sau.

Dù sao trong mạt thế, tang thi cũng không phải đáng sợ nhất, những động vật biến dị, cùng với một số thức tỉnh giả đã mất đi nhân tính mới là mối đe dọa thực sự.

Lục Sâm ăn xong hai cái đầu cá và đuôi cá còn lại, liền đi vào bếp mài dao.

Ngày hôm sau, Lăng Cửu Cửu ngủ dậy, phát hiện Lục Sâm ngủ bên cạnh không thấy đâu.

Cậu cho rằng Lục Sâm đi săn, nên không để ý.

Nhưng vẫn luôn chờ đến giữa trưa cũng không thấy Lục Sâm trở về, Lăng Cửu Cửu rốt cuộc không ngồi yên được nữa.

Cậu lo lắng Lục Sâm lại giống phía trước, ngất xỉu đi.

Thân thể nhân loại đều rất giòn, một chút va chạm nhỏ cũng sẽ đau rất lâu, tùy tiện liền sẽ chảy máu chết, một chút cũng không giống tang thi mà chịu đòn.

Cậu đứng dậy liền định đi tìm Lục Sâm, vừa mới ra cửa, lại nghĩ đến Lục Sâm bị thương sẽ cần thuốc mỡ, xoay người lại xách theo túi thuốc nhỏ đi ra ngoài.

Trên trấn nhỏ.

Lục Sâm đang từng nhà sưu tầm vật tư.

Anh trên đường đến đây, thấy một chiếc xe bỏ không ở ven đường.

Người trong xe biến thành tang thi, xe thì vẫn có thể dùng.

Nơi đây hoang tàn vắng vẻ, không có xe thì đi ra ngoài rất bất tiện.

Anh lái xe đi vào thị trấn gần nhất, nơi này không tính là phồn hoa, nhưng vật tư còn rất nhiều.

Dị năng hiện tại của Lục Sâm là thấu thị, dù không đi vào trong phòng cũng có thể biết bên trong đều có những gì.

Nhờ vậy, hiệu suất sưu tầm vật tư tăng lên đáng kể.

Anh vận khí cũng không tệ lắm, ở một hộ nhà tìm được mấy hộp kính áp tròng màu, đều là loại không có độ, dùng để trang trí, màu đen con ngươi lớn, vừa vặn có thể dùng cho Pi Pi.

Đem tất cả không gian có thể sử dụng của xe ô tô chất đầy, Lục Sâm lúc này mới xách theo khảm đao đi giải quyết những con tang thi kia.

Vào trong phòng, anh chỉ mất ba chiêu đã giải quyết xong ba con tang thi của một gia đình.

Nhờ có mắt thấu thị, Lục Sâm có thể trực tiếp nhìn thấy trong đầu tang thi có tinh hạch hay không, tiết kiệm được thời gian đào đầu tìm kiếm.

Lục Sâm trực tiếp đào đầu con tang thi nam, tìm được cái tinh hạch màu ngân bạch.

Loại tinh hạch màu này anh cũng là lần đầu tiên gặp, không biết là dị năng gì.

Anh cầm lấy cái tinh hạch màu ngân bạch đó, tinh hạch chạm vào ngón tay anh lập tức biến mất không thấy.

Lục Sâm rõ ràng cảm nhận được tinh hạch màu ngân bạch dung nhập vào cơ thể mình.

Anh không rõ ràng lắm đây là dị năng gì, đặt tay lên tường, thử sử dụng dị năng.

Đợi nửa ngày, bức tường không có nửa điểm biến hóa, như cũ không có gì xảy ra.

Không nên thế chứ…

Lục Sâm cũng không cân nhắc thêm ở đây, tính toán lại đi đào mấy cái tinh hạch khác thử xem.

Khi quay đầu lại, anh nhìn thấy chậu hoa trên cửa sổ, nghĩ mang về trồng ở sân cũng không tồi.

Mà khi tay anh chạm vào chậu hoa ngay lập tức, chậu hoa đột nhiên biến mất không thấy.

Lục Sâm nhìn tay mình, ngây người.

Chậu hoa lại không phải tinh hạch, lẽ nào anh chạm vào cái gì cũng biến mất không thấy sao.

Nhưng rất nhanh, anh liền ý thức được không phải như vậy.

Anh kinh ngạc phát hiện trong đầu mình xuất hiện một sợi quang mang màu ngân bạch.

Lục Sâm tâm niệm vừa động, dùng ý thức thăm dò sợi quang màu ngân bạch đó.

Kết quả phát hiện, chậu hoa biến mất không thấy liền ở bên trong.

Đó là một không gian dị giới, không gian bên trong không lớn, cũng chỉ khoảng một mét khối.

Không gian nhỏ không quan trọng, anh có thể tiếp tục hấp thụ tinh hạch để tăng cấp dị năng.

Có cái không gian dị giới này, khi di chuyển anh sẽ không cần mang theo một đống vật tư khắp nơi nữa, tiện lợi hơn nhiều.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play