Chương 5: Đừng liếm
Tác giả: Phục Tây Mễ
Sự thật chứng minh, dù chưa hoàn toàn bị thi biến, nhưng lực cắn của một nửa zombie vẫn cực kỳ đáng kinh ngạc.
Cũng có lẽ do anh đã thái thịt quá mỏng, miếng thịt tươi mà người bình thường cắn không nổi, nhai không nát, thì Lăng Cửu Cửu ăn một cách dễ dàng như không.
Ăn xong một đĩa thịt thỏ nhỏ, Lăng Cửu Cửu lấy khăn giấy trên bàn lau miệng.
Đã đói lâu như vậy, hiếm khi được ăn no căng bụng, hơn nữa lại còn là món thịt thỏ mà cậu yêu thích nhất.
Lăng Cửu Cửu bỗng cảm thấy người đàn ông trước mắt này cũng không đáng sợ đến vậy nữa.
Ăn xong thịt, trời đã xế chiều.
Hôm nay là một ngày trời nhiều mây, trời tối sầm từ sớm, tầm nhìn không tốt, không thích hợp ra ngoài.
Đến tối, Lăng Cửu Cửu đã sớm cởi quần áo, trải chăn, nằm lên giường chuẩn bị đi ngủ.
Lục Sâm lục soát khắp căn phòng nhỏ, từ trên xuống dưới, rồi tìm thấy mấy bình rượu trắng dưới hầm.
Có lẽ tiểu thiếu gia chưa từng xuống hầm, nên mấy bình rượu trắng này đều còn nguyên tem.
Lục Sâm lấy ra một vò, cởi quần, dùng rượu trắng khử trùng vết thương trên đùi mình.
Nếu không khử trùng, dù virus zombie không giết được anh, thì e là vết thương nhiễm trùng cũng sẽ khiến anh bỏ mạng.
“Ưm? Mùi gì thế?”
Lăng Cửu Cửu vừa nằm xuống, đã ngửi thấy trong phòng thoang thoảng một mùi hương kỳ lạ, có chút thơm thơm.
Cậu ngồi dậy từ trên giường, đầu xoay về phía mùi hương tỏa ra.
Lục Sâm băng bó đơn giản xong vết thương, thấy Lăng Cửu Cửu đứng dậy nhìn về phía này, hỏi: “Rượu, muốn uống không?”
Lăng Cửu Cửu khó hiểu: “Rượu là gì?”
Lục Sâm nhất thời không biết nên giải thích với cậu thế nào.
Tiểu thiếu gia này tuy còn giữ lại ý thức con người, nhưng kiến thức cơ bản của cậu ta lại thoái hóa sạch sẽ.
“Giống như nước vậy, là thứ có thể uống được.” Lục Sâm nói.
Lăng Cửu Cửu do dự một chút, không nhịn được liếm liếm môi:
“Vậy tôi uống một ngụm nhỏ thôi.”
Mặc dù cậu không tin tưởng lắm vào khẩu vị "nhai rễ cây" của Lục Sâm, nhưng mùi hương này thực sự quá thơm.
Lục Sâm chú ý thấy sự băn khoăn của Lăng Cửu Cửu, liền rót một chén rượu, đi đến mép giường đưa cho cậu.
Lăng Cửu Cửu vươn tay ra, từ từ từng chút sờ soạng.
Lúc này, Lục Sâm mới phát hiện điều bất thường ở cậu, anh đưa tay quơ quơ trước mắt cậu.
Nhưng Lăng Cửu Cửu không hề có chút phản ứng nào.
Đôi mắt của tiểu gia hỏa này dường như không nhìn thấy gì vào ban đêm.
Lục Sâm từ từ dịch chuyển chén rượu, Lăng Cửu Cửu vươn tay ra, kết quả sờ trúng không khí.
Cậu dựng cái mũi nhỏ lên ngửi ngửi, theo mùi rượu lại từ từ đưa tay dò xét qua.
Lục Sâm cố ý thử xem cậu thật sự mù hay giả mù, vì thế lại dịch chén rượu sang bên kia.
Lại một lần nữa sờ hụt, Lăng Cửu Cửu nhăn mũi nhỏ, lại đưa chóp mũi lại gần hơn một chút, dùng sức ngửi.
Xác định được vị trí của rượu ngon, cậu mới lại từ từ vươn tay ra.
Lục Sâm từ từ nâng chén rượu lên cao.
Lăng Cửu Cửu chộp hai lần vào không khí, khuôn mặt nhỏ không khỏi cụp xuống, rụt tay về không thèm lấy nữa.
Thấy cậu bất động, Lục Sâm nghi hoặc hỏi: “Sao không cầm nữa?”
Lông mày Lăng Cửu Cửu dựng thẳng lên, đôi mắt nhỏ có chút u oán:
“Tôi không phải ngốc đâu, đầu óc của tôi rất linh hoạt.”
Đừng tưởng rằng hắn không biết người đàn ông đang bắt nạt cậu bị mù, cố ý trêu chọc cậu.
Đồ xấu tính! ╭(╯^╰)╮
Lục Sâm không trêu chọc cậu nữa, nhét chén rượu vào tay cậu.
Nhận lấy chén rượu, khuôn mặt Lăng Cửu Cửu tức khắc giãn ra, chóp mũi khẽ nhúc nhích.
“Thơm quá à.”
Hắn cúi đầu mút một ngụm nhỏ, ngay lập tức hương rượu tràn ngập trong miệng, một cảm giác mát lạnh theo thực quản chảy vào cơ thể, làm hắn cảm nhận được sự sảng khoái chưa từng có.
Thứ tốt như vậy, đây là lần đầu tiên cậu được uống.
“Ngon không?” Lục Sâm tùy ý hỏi.
Lăng Cửu Cửu liên tục gật đầu: “Ngon ạ!”
“Buổi tối đôi mắt của ngươi nhìn không thấy bất cứ thứ gì sao?”
Lăng Cửu Cửu gật đầu, tạm dừng một chút rồi lại từ từ lắc đầu: “Nếu có đủ ánh sáng, tôi vẫn có thể nhìn thấy.
Trên trời có một cái bóng đèn lớn, khi nó đặc biệt sáng, tôi có thể nhìn thấy.”
Bóng đèn lớn trên trời?
Lục Sâm hiểu ra, cậu nói là ánh trăng.
“Vậy ngươi vì cái gì không châm nến?”
Lục Sâm tìm kiếm thời điểm, ở trong ngăn kéo tìm được rồi mấy cây nến khẩn cấp mà chủ nhà cũ mua.
Nến còn nguyên vẹn, không có bất kỳ dấu hiệu sử dụng nào.
Lăng Cửu Cửu chớp chớp đôi mắt to mơ hồ, hơi nghiêng đầu:
“Nến? Là thứ có thể ăn được sao?”
Lục Sâm không biết đại não của cậu ta đã thoái hóa đến mức độ nào do bị nhiễm, hiện tại xem ra cậu ta ngay cả kiến thức cơ bản nhất cũng không có.
Cứ như là đến từ một thế giới hoàn toàn khác vậy.
Tiểu gia hỏa này có thể một mình sống sót đến bây giờ, thật sự không dễ.
Lục Sâm dùng que diêm châm lửa cây nến.
Rất nhanh, căn phòng liền được bao phủ bởi ánh sáng vàng cam.
Tầm nhìn ngay lập tức hồi phục, Lăng Cửu Cửu nhìn ngọn lửa nhảy múa trong tay Lục Sâm, mặt đầy ngạc nhiên.
“Thần kỳ quá.”
Đôi con ngươi màu hồng bảo thạch của cậu, dưới ánh lửa càng trở nên đặc biệt lóa mắt, lông mi vừa dài vừa cong, như hai chiếc bàn chải nhỏ, khẽ run rẩy.
Quan sát thiếu niên gần gũi đến vậy, ánh mắt Lục Sâm không tự chủ được mà bị cuốn hút.
Trong thế giới người ăn thịt người hiện tại, những người đơn thuần gần như đã tuyệt chủng.
Dáng vẻ ngây thơ, không hiểu sự đời của tiểu gia hỏa trước mắt, thật giống như một thiên sứ rơi xuống trần gian, trong trẻo đến mức khiến anh cảm thấy có chút không chân thật.
Lục Sâm véo véo mũi, nhắm mắt lại không nhìn nữa.
Trong mơ hồ, anh như có thể nhìn thấy toàn thân tiểu gia hỏa đều tỏa ra một vầng hào quang mềm mại.
Chẳng lẽ là do virus ảnh hưởng đến khả năng cảm nhận của anh sao?
“Lục...... Lục Sâm?” Lăng Cửu Cửu khẽ gọi, giọng mềm mại trong trẻo.
“Ừm?” Lục Sâm lấy lại tinh thần, nhìn về phía cậu.
Lăng Cửu Cửu giơ chén rượu đã hết lên, hỏi anh: “Cái này còn không?”
Da Lăng Cửu Cửu vốn là màu tái nhợt của zombie, nhưng sau khi uống rượu, không hiểu sao lại có chút ửng đỏ như con người.
Hơi thở mang theo mùi rượu nhẹ nhàng thổi đến mặt anh, rõ ràng chưa uống rượu, Lục Sâm lại cảm giác có chút men say.
Sợ cậu uống nhiều hỏng việc, Lục Sâm lắc đầu: “Ngươi không phải muốn ngủ sao?”
“Chính là ta còn tưởng lại uống.”
Lăng Cửu Cửu chớp đôi mắt, trong mắt tràn đầy khao khát.
Lục Sâm lại làm như không thấy, lãnh đạm nói: “Hết rồi.”
Lăng Cửu Cửu có chút thất vọng, đưa chén rượu đến bên môi, thè cái lưỡi nhỏ hồng phấn liếm liếm phần rượu còn sót lại bên trong, sau đó lại nhấp mấy ngụm đầy dư vị.
Lục Sâm nhìn hành động của cậu, không nhịn được lại véo véo mũi, duỗi tay liền giật lấy: “Đừng liếm!”
Lăng Cửu Cửu không chịu buông tha mà giấu chén rượu ra sau, nhưng vẫn bị Lục Sâm mạnh mẽ giật lấy.
Lần đầu tiên uống rượu, cảm giác say sầm đến, tầm mắt Lăng Cửu Cửu có chút mơ màng, đáy mắt toát ra vẻ lười biếng và mệt mỏi nhè nhẹ, càng giống như một chú mèo con đang ngủ gật.
Hắn lười biếng ghé vào trên giường, đôi mắt đẹp mang theo một chút hơi nước mênh mang.
“Lục Sâm......” Hắn mềm mại gọi một tiếng, giọng mềm như bông.
Lục Sâm nhìn cậu, trên khuôn mặt lạnh lùng không có chút biểu cảm nào.
“Ngươi có thể hay không, đừng, đừng đánh nát đầu ta.” Giọng Lăng Cửu Cửu nghe ra cực kỳ tủi thân.
“Đầu tôi linh quang...... Tôi không ngốc......”
Nói rồi nói rồi, Lăng Cửu Cửu dần dần không còn tiếng động nữa.
Lục Sâm đến lay cậu một cái, Lăng Cửu Cửu khẽ nhíu mày.
Lục Sâm khẽ cười một tiếng: “Nguyên lai tang thi còn biết ngủ.”
Chương 6: Bắt được cái tiểu tổ tông
Tác giả: Phục Tây Mễ
Sáng sớm hôm sau, ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào phòng.
Lục Sâm còn chưa ngủ tỉnh, liền cảm giác đùi miệng vết thương có cái gì lông xù xù, ướt lộc cộc đồ vật.
Anh xốc lên chăn vừa thấy, liền nhìn thấy một cái đầu nhỏ lông xù xù, tóc dựng ngược.
Lục Sâm hoàn toàn bừng tỉnh.
Anh giật phăng chăn ra, phát hiện lại là Lăng Cửu Cửu.
Lăng Cửu Cửu vẫn nhắm mắt, mơ mơ màng màng như chưa ngủ tỉnh, đang ôm đùi anh gặm.
Cũng không thể nói là gặm, bởi vì cậu đang thè cái lưỡi nhỏ hồng phấn, bẹp bẹp liếm vết thương trên đùi anh, liếm rất ngon lành.
Lục Sâm lúc này mới nhớ ra, vết thương chỗ đó có bôi rượu, bây giờ vẫn còn chút mùi rượu.
Tiểu gia hỏa này chắc là xem vết thương của anh như chén rượu mà liếm đây.
Mắt thấy động tác của Lăng Cửu Cửu càng ngày càng táo bạo, thân thể Lục Sâm cứng đờ, vội nắm gáy cậu, xách cậu lên.
“Thơm, thơm quá......”
Lăng Cửu Cửu đang mơ thấy mình được ngâm mình trong vại rượu, chỉ cần liếm liếm lưỡi là có thể uống được rượu thơm lừng.
Ngay khi cậu đang chìm đắm trong bể rượu thì bị một bàn tay lớn vô tình xách ra.
Lăng Cửu Cửu giật mình tỉnh dậy, cau mày, từ từ mở mắt.
Đôi mắt chớp vài cái sau, cậu mới phát hiện mình thật sự bị xách lên.
Lục Sâm ném Lăng Cửu Cửu xuống giường, thấp giọng nói: “Thật nên bịt miệng ngươi lại.”
Lăng Cửu Cửu vẻ mặt mơ hồ, đầu đầy dấu chấm hỏi.
Lục Sâm trầm giọng nói: “Đi ra ngoài.”
Nhìn thấy ánh mắt hung dữ của Lục Sâm, Lăng Cửu Cửu sợ đến giật mình, chỉ đành miễn cưỡng đi ra ngoài.
Khi đi ra ngoài, Lăng Cửu Cửu trong lòng không khỏi lẩm bẩm.
Tên đàn ông này thật là kỳ quái, hôm qua còn vẻ mặt ôn hòa, hôm nay đã hung dữ rồi.
Dựa theo quan sát của cậu về loài người, Lăng Cửu Cửu phát hiện con người có ý thức lãnh địa cực kỳ mạnh mẽ.
Mỗi khi đến một nơi nào đó, họ sẽ đánh nát zombie ở đó rồi cướp bóc một phen, hoặc dứt khoát độc chiếm nơi đó.
Rõ ràng là các zombie đã ở đó trước, hơn nữa cũng không hề trêu chọc họ.
Cũng giống như tình huống hiện tại của cậu.
Tên đàn ông kia hôm qua còn nói chỉ là ở nhờ thôi, ngủ một giấc dậy đã đuổi cậu, cái chủ nhân này, ra khỏi nhà.
Lăng Cửu Cửu càng nghĩ càng tủi thân, tức giận dậm dậm chân: “Đồ côn đồ!”
Nhưng mà, đây là nhà của cậu, nếu rời đi đây, cậu sẽ phải tiếp tục lang thang.
Bên ngoài đâu đâu cũng là con người không phân biệt trắng đen gì đã muốn đập nát đầu cậu, cậu cũng không dám chạy loạn.
Cậu nhất định phải nghĩ cách để không bị đuổi đi mới được.
Nghĩ nghĩ, Lăng Cửu Cửu cầm lấy thùng nước và cần câu ở sân, loạng choạng đi về phía bờ sông nhỏ.
Chỉ cần cậu thể hiện được giá trị của bản thân, chắc chắn sẽ không dễ dàng bị đuổi đi đâu.
Lục Sâm ra ngoài thì trong sân đã không thấy bóng dáng Lăng Cửu Cửu.
Anh thử thăm dò gọi một tiếng: “Pi Pi?”
Không có tiếng đáp lại.
Tiểu gia hỏa chẳng lẽ là trốn đi?
Cơ thể anh hiện tại không được khỏe lắm, tối qua vẫn luôn bị sốt, đầu óc nóng đến mức có thể luộc trứng gà.
Chắc là sắp thi biến rồi, tiểu gia hỏa tránh xa anh một chút là một hành động sáng suốt.
Tranh thủ lúc bây giờ còn ý thức và thể lực, Lục Sâm định vào rừng chuẩn bị đồ ăn cần thiết cho mấy ngày tới.
Nếu anh biến thành zombie, những đồ ăn này coi như là tiền thuê phòng cho Pi Pi.
Nếu anh may mắn trở thành thức tỉnh giả, chắc chắn sẽ sốt cao vài ngày, đến lúc đó càng cần đồ ăn đầy đủ để bổ sung thể lực.
Ngày hôm qua anh phát hiện trong rừng có những cái bẫy mà con người trước đó đã đặt, sửa chữa lại một chút vẫn có thể dùng được.
Anh lấy cung nỏ, tu sửa lại những cái bẫy còn sót lại, rồi đi xa hơn để săn bắn.
Sinh vật trong rừng còn lại không nhiều, Lục Sâm chỉ săn được một con chim, không đủ nhét kẽ răng.
Có thể là do vận động khiến máu lưu thông nhanh hơn, Lục Sâm cảm thấy mức độ dị biến của mình càng nghiêm trọng.
Cơ thể anh càng thêm nặng nề, tinh thần cũng không đủ.
Nhưng chỉ dựa vào một con chim, căn bản không chịu nổi giai đoạn dị biến.
Lục Sâm chỉ có thể gắng gượng quay lại khu bẫy, trèo lên cây, dùng chiêu "ôm cây đợi thỏ".
Dựa vào thân cây, anh bất giác ngủ thiếp đi.
Ngủ mơ màng giữa chừng, một tiếng kêu sợ hãi cắt ngang cơn buồn ngủ của anh.
Lục Sâm cúi đầu nhìn xuống, hóa ra có thứ gì đó đã rơi vào bẫy.
Nhưng âm thanh vừa rồi là…
Lục Sâm đi đến mép bẫy, cúi đầu nhìn vào hố.
Liền nhìn thấy Lăng Cửu Cửu toàn thân dính đầy bùn, trên đầu còn có cá nhỏ đang quẫy đạp.
Lúc này Lăng Cửu Cửu trong đầu toàn là: Con người! Bẫy! Xong đời rồi!
Cậu vừa định bò dậy, khóe mắt thoáng thấy một bóng người ngay trên miệng hố, dường như đang nhìn cậu.
Trong lúc nguy cấp, cậu linh cơ khẽ động, dứt khoát nằm vật ra tại chỗ giả chết.
Theo quan sát của cậu, con người sẽ không lãng phí thời gian trên những con zombie đã chết.
Lăng Cửu Cửu giả vờ một lúc lâu, cũng không thấy người trên miệng hố rời đi, có chút bất an.
Người này sợ là phải cẩn thận đến mức phải bổ đao mới chịu đi sao?
Nhìn thấy Lăng Cửu Cửu nằm giả chết hình chữ X ở đó, Lục Sâm véo véo giữa lông mày, có chút bất đắc dĩ.
Bẫy bắt thỏ, không ngờ lại bắt được một cái tiểu tổ tông như vậy.
Còn không biết xấu hổ nói mình không ngốc?
“Pi Pi, đừng giả vờ nữa.”
Nghe thấy giọng Lục Sâm, Lăng Cửu Cửu bật dậy từ hố.
Nước trong thùng đều đổ vào hố, lúc này Lăng Cửu Cửu toàn thân dính đầy bùn, y hệt một tượng đất nhỏ.
Lăng Cửu Cửu đứng dậy, nhảy nhót vài cái tại chỗ, nhưng tiếc là chân ngắn sức bật không đủ, ngay cả mép hố cũng không với tới.
Cậu vươn tay, chỉ có thể cầu cứu Lục Sâm.
“Hư...... Lục Sâm, tôi nhảy không lên được, anh có thể giúp tôi một chút không?”
Lục Sâm nhìn Lăng Cửu Cửu phía dưới, tiểu gia hỏa ngẩng cái mặt hề hề dính đầy bùn, vươn hai tay về phía anh, giống như một tiểu thiếu gia kiêu kỳ đang làm nũng muốn được bế.
Lục Sâm hoạt động tay chân, xoay người nhảy xuống hố.
Lăng Cửu Cửu thấy thế, vẻ mặt như trời sập:
“Ngươi sao lại nhảy xuống?!”
Cậu là muốn Lục Sâm kéo cậu lên, chứ không phải muốn Lục Sâm tự chui đầu vào lưới.
Bây giờ thì hay rồi, cả hai bọn họ đều ở trong hố.
Cái này thì không thể lên được rồi.
Lăng Cửu Cửu chán nản ngồi xuống đất nhìn Lục Sâm, dù không nói gì, nhưng đôi mắt nhỏ kia như đang nghi ngờ chỉ số thông minh của Lục Sâm.
Lục Sâm ở bên trên đương nhiên cũng có thể kéo cậu lên.
Chỉ là xét đến việc Lăng Cửu Cửu là một tiểu zombie đã thi biến hơn ba mươi ngày, da thịt có thể không chịu nổi cường độ kéo như vậy.
Anh từng gặp một số zombie bị thối rữa nặng, chỉ cần một người đàn ông bình thường dùng sức kéo nhẹ một cái là có thể kéo cả cánh tay của zombie xuống.
Anh vẫn chưa thử nghiệm mức độ thối rữa da thịt của tiểu gia hỏa này, không thể mạo hiểm.
Lục Sâm xách Lăng Cửu Cửu từ dưới đất lên, nâng eo cậu.
“Có thể bò lên được không?”
Lăng Cửu Cửu không ngờ sức lực của Lục Sâm lại lớn đến vậy, thế mà có thể nâng cậu lên được cả người.
Cậu vội vàng vươn tay lên trên sờ soạng, nhưng vẫn không thể chạm tới mép hố.
“Lại lên thêm chút nữa, tôi với không tới.”
Nghe vậy, Lục Sâm nâng cậu lên cao thêm một chút, lại nâng cả mông nhỏ của cậu lên.
Cái này, Lăng Cửu Cửu cuối cùng cũng chạm được mép hố.
Lục Sâm ở dưới nâng chân cậu đưa lên.
Lăng Cửu Cửu chống tay, chân dùng sức đạp vào thành hố.
Cuối cùng, Lăng Cửu Cửu cũng ra khỏi hố.
Cậu quay đầu lại muốn kéo Lục Sâm ra, kết quả vừa quay đầu liền nhìn thấy Lục Sâm đạp một cái vào thành hố, trực tiếp tự mình nhảy ra ngoài.