Thời gian này vì Lục Kỳ Niên, họ gần như ngày nào cũng ăn ở tại bệnh viện. Cho nên đã lâu rồi không về lại tiểu viện của mình. Bây giờ trở lại, không khỏi có cảm giác như đã trải qua một kiếp.
Đang lúc mọi người cảm thán, liền nghe thấy Hoa Hoa reo lên: "Sư phụ!"
Sau đó liền thấy Hoa Hoa không màng đến cây cọ trong tay, ném thẳng lên bàn, một mạch chạy như bay đến.
"Sư phụ, cuối cùng chị cũng về rồi! Hoa Hoa nhớ chị lắm!" Nói xong cô bé như một quả bom con lao tới, trực tiếp nhào vào lòng Khương Nhất.
Khương Nhất mắt nhanh tay lẹ chóng đỡ lấy Hoa Hoa, rồi thở phào một hơi: "Không ngờ hơn nửa tháng không gặp, lớn hơn, cũng nặng hơn rồi."
Hoa Hoa ngẩng cái đầu nhỏ của mình lên, nước mắt đầm đìa nhìn Khương Nhất: "Sư phụ, chị làm em lo lắng chết đi được! Cứ muốn đến bệnh viện thăm chị, nhưng em không biết tìm chị ở đâu cả!"
Nhìn cái mũi nhỏ đỏ hoe, đôi mắt đẫm lệ, dáng vẻ đáng thương của cô bé, Khương Nhất không nhịn được sờ sờ đầu cô bé: "Em phải tin vào năng lực của sư phụ em chứ, một chuyện nhỏ như vậy làm sao có thể làm sư phụ em bị thương được."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT