Khương Nhất không nói vòng vo, trực tiếp hỏi: “Ở đây chỉ có một mình bà ấy sống sao?”
Vân Mặc (người thuộc hạ) gật đầu: “Đúng vậy, cha cô đã mất từ hơn mười năm trước, cô là con di phúc, nên năm đó cô gặp chuyện, phu nhân bị đả kích rất lớn.” Khương Nhất đang nghịch chén trà, tay khựng lại.
Khương Nhất từ nhỏ đã mất cha mẹ, còn người phụ nữ này lại chỉ trong một đêm mất đi cả chồng lẫn con gái. Thật là người số khổ.
Sau khi Khương Nhất nắm được tình hình cơ bản, cuối cùng cũng đi vào vấn đề chính: “Vậy kẻ đứng sau rốt cuộc là ai?”
Vân Mặc ngừng lại vài giây mới trả lời: “Tôi không biết.”
Khương Nhất khẽ ngước mắt. Ánh mắt lạnh lẽo đó khiến Vân Mặc lập tức chột dạ, rồi vội vàng tiếp lời: “Nhưng hẳn là thành viên nội bộ của Cơ gia chúng tôi, nếu không với sự canh gác của Cơ gia, không thể có người ngoài nào đưa cô ra ngoài được.”
Khương Nhất lười biếng dựa vào đệm, hỏi: “Vậy tại sao lại phải trộm tôi đi?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play