“Cậu đi đâu vậy?” Hề Ngọc Nhữ dựng xong giá nướng hồi lâu mới thấy bóng dáng Lê Phụng.
Trong tiềm thức của cậu, đại thiếu gia thật sự không phải là một người độc lập, biết tự chăm lo cho sinh hoạt của mình. Nếu không có người khác giúp đỡ và sắp xếp, hắn có thể tự chăm mình đến hỏng bét, vậy nên Hề Ngọc Nhữ khá lo lắng.
Lê Phụng không trả lời, mà nâng đôi tay dính bùn đất giơ lên trước mặt cậu, dùng ngữ khí cực kỳ thản nhiên nói: “Bẩn rồi.”
Hàm ý trong này cũng rất dễ hiểu. Hề Ngọc Nhữ bất đắc dĩ cười một cái, lấy khăn giấy ướt trong ba lô ra, cũng chẳng cần đại thiếu gia nhắc nhở đã chu đáo lau chùi.
Lê Phụng có lẽ thật sự được trời cao thiên vị, mỗi tấc cơ thể hắn đều đẹp đẽ, ngay cả móng tay cũng là kiểu hình thon dài, vậy nên một chuyện đơn giản như giúp Lê Phụng lau tay, người ta cũng sẽ không tự chủ được mà làm đến nghiêm túc.
Khi lớp bùn đất trên tay đã gần như được lau sạch, Lê Phụng đột nhiên mở miệng, hỏi: “Hề Ngọc Nhữ, chừng nào thì anh đi?”
“Hả?” Hề Ngọc Nhữ ngẩng đầu nhìn hắn, lại phát hiện dưới ánh sáng chói mắt này, cậu không thể nhìn rõ đôi mắt của Lê Phụng, “Cậu muốn về sao? Cảm thấy chơi ở đây chán rồi?”
Lê Phụng cúi người, khiến khoảng cách hai người trở nên gần hơn: “Tôi đã biết những gì bọn họ nói rồi, lớp anh cũng không thích tôi.”
Lê Phụng có hệ thống tư duy của riêng mình, vậy nên dùng logic thông thường để phân tích nhân quả trong lời nói của hắn không phải chuyện dễ dàng, nhưng Hề Ngọc Nhữ lại có thể nắm bắt rất nhanh, cậu vẫn luôn nhạy bén như thế.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT