Có lẽ vì anh không nói gì, Lê Phụng yên lặng bỏ giấy gói kẹo trở vào hộp sắt, lại định lấy nốt mấy món đồ khác trong tay Hề Ngọc Nhữ.
Hề Ngọc Nhữ tránh né bàn tay của Lê Phụng, hỏi: “Hết rồi sao?” Khi mở miệng, anh phát hiện giọng mình có chút khô khốc.
Lê Phụng trầm tư trong chốc lát, lắc đầu: “Chỉ những thứ có giá trị mới đáng được lưu giữ, giữ quá nhiều sẽ bị quá tải thông tin.”
“Nhưng anh muốn biết nhiều hơn về quá khứ của em.” Tay Hề Ngọc Nhữ hơi siết lại, chiếc xe đồ chơi thiếu hai bánh cấn mạnh vào lòng bàn tay anh, cơn đau nhói khiến anh giữ được sự tỉnh táo, “Vậy em kể anh nghe đi, được không?”
Lê Phụng không trả lời ngay. Hắn ngẩng đầu nhìn Hề Ngọc Nhữ, tuy thái độ không quá rõ ràng, nhưng có thể nhận ra hắn đang khó xử.
Hề Ngọc Nhữ liền nhắc nhở: “Em đã hứa sẽ nói hết cho anh nghe.”
Cuối cùng Lê Phụng đành thỏa hiệp: “Thôi được rồi.” Nhưng hắn đột nhiên ngả người về phía sau, lưng hơi cong dựa vào mép giường, một chân co lên, tay đặt trên đầu gối, ánh mắt vẫn dõi theo Hề Ngọc Nhữ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play