Khi tỉnh lại, Hề Ngọc Nhữ phát hiện khung cảnh xung quanh vô cùng quen thuộc. Đệm chăn ấm áp, hương thơm len lỏi vào khoang mũi, hết thảy đều khiến anh hoảng hốt.
Phải qua mười mấy giây anh mới phản ứng lại, đây là căn hộ phía nam Tây Giang, bên ngoài đại học Thủ Châu, nơi anh đã sống cùng Lê Phụng trong rất nhiều năm. Còn người mà anh đã hạ quyết tâm rời đi từ mấy ngày trước, lúc này đang ôm chặt anh vào lòng, hai mắt nhắm nghiền, hô hấp ổn định, vẫn còn ngủ say.
Hề Ngọc Nhữ không nghĩ nhiều về việc tại sao mình lại ở đây, anh nhẹ tay nhẹ chân thoát ra khỏi vòng tay của Lê Phụng, rửa mặt, sau đó bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình. Không phải hôm nay thì cũng sẽ là một ngày khác, anh phải đem đồ đạc của mình đi.
Nơi này không giống với châu D, anh cho rằng mình đã sống rất nhiều năm hạnh phúc ở đây, vậy nên có những thứ không phải cứ nói bỏ là bỏ ngay được. Sau khi đóng va li lại, Hề Ngọc Nhữ lại lấy chậu hương tuyết lan mà mình đã trồng suốt mười năm ra. Ở đây không còn thứ gì thuộc về anh nữa, anh chuẩn bị rời đi.
Hề Ngọc Nhữ không định gọi Lê Phụng dậy, bởi anh không muốn hao phí sức lực dây dưa với đối phương, như vậy chỉ khiến mọi thứ càng khó coi hơn.
Nhưng khi anh định rời đi, sau lưng truyền đến thanh âm của Lê Phụng: “Hề Ngọc Nhữ, anh làm gì vậy?”
Hề Ngọc Nhữ do dự một chút, vẫn xoay người lại.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT