Phải đến học kỳ một năm thứ 3, Hề Ngọc Nhữ mới biết người thừa kế họ Lê phải trải qua một khảo hạch nghiêm khắc.
Thời gian đó Lê Phụng thường xuyên đi sớm về trễ, ban đầu Hề Ngọc Nhữ vẫn chưa biết hắn bận rộn chuyện gì, nhưng vì nguyên tắc không can thiệp sâu vào không gian riêng của đối phương, anh không dò hỏi quá nhiều. Cho đến một đêm, khi đó đã hơn 3 giờ sáng, bên ngoài đột nhiên đổ cơn mưa to, một loạt tiếng sấm rền vang ngoài cửa sổ khiến Hề Ngọc Nhữ giật mình tỉnh giấc. Mở mắt ra, anh phát hiện Lê Phụng vẫn chưa về.
Anh không ngủ được nữa. Nước mưa đập vào lớp kính, để lại những vệt nước dài, trượt xuống. Anh nhìn mảng nước hình thù hỗn loạn, vô cớ cảm thấy bồn chồn bất an. Không có tin tức, không có điện thoại, không để lại lời nhắn, không có gì cả, anh chỉ có thể chờ đợi một mình. Lúc đó, lý trí của Hề Ngọc Nhữ bắt đầu lung lay. Anh muốn biết nhiều hơn, muốn can thiệp nhiều hơn, vậy nên hạ quyết tâm chờ Lê Phụng trở về sẽ dò hỏi rõ ràng.
Chừng nửa tiếng sau, ở huyền quan rốt cuộc truyền đến tiếng mở cửa. Hề Ngọc Nhữ ra khỏi phòng ngủ, vừa vặn chạm mặt Lê Phụng đang bật đèn. Có lẽ quên mang dù, nửa người Lê Phụng bị mưa xối ướt nhẹp. Dù châu A chỉ mới vào thu, nhưng những sợi tóc ẩm ướt dán lên gò má Lê Phụng vẫn khiến cho người ta cảm thấy lạnh lẽo.
Hề Ngọc Nhữ vốn dĩ muốn tỏ ra cứng rắn một chút, ra vẻ tức giận không quan tâm đến hắn, hòng ép hắn chủ động nói ra với anh. Nhưng khi nhìn Lê Phụng trong bộ dạng này, Hề Ngọc Nhữ không làm gì được.
Anh cầm một chiếc khăn khô đến bên cạnh Lê Phụng, giúp hắn lau đi những giọt nước còn bám trên người: “Muốn tắm nước ấm trước không?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT