Khi Hề Ngọc Nhữ lần nữa mở mắt ra, anh phát hiện ánh sáng từ kính cửa sổ đang rơi trên mặt mình. Thế giới trước mắt thật kỳ lạ, bên cạnh lại là sự thật tr.ần tr.ụi.
Anh khẽ nhúc nhích cơ thể mệt mỏi của mình, cơn đau lập tức đánh tới, phải mất vài phút mới có thể gom góp chút sức lực. Thử chuyển động thân thể, Hề Ngọc Nhữ mới phát hiện ra Lê Phụng đang ôm chặt mình. Anh nghiêng đầu nhìn lại, thấy mồ hôi trên người Lê Phụng đã khô, nhưng tóc vẫn dính trên mặt. Những nếp gấp hỗn loạn của chăn gối hằn lên da hắn vài vệt đỏ nhàn nhạt trong lúc ngủ say.
Nhìn không đến một phút, Hề Ngọc Nhữ xoay đầu, mở miệng chửi thề một câu.
Khi đó, những lời Tần Khiết nói vừa mềm mỏng vừa hợp tình hợp lý, nói đến thành khẩn chân tình, giống như muốn mở lòng với anh; còn anh thì ngu ngốc buông lỏng cảnh giác, đồng ý đi vào hầm ngục. Hiện giờ nhìn lại, dù là tỏ ra yếu thế hay cố tình uy hiếp thì đều là thủ đoạn mà Tần Khiết dùng để đùa bỡn nhân tâm, giăng bẫy hãm hại thôi.
Quả nhiên Lam An Bình nói đúng, danh gia vọng tộc đều là ngươi lừa ta gạt, ai ai cũng là cáo già ranh ma. Anh đúng là còn quá non, cứ thế bị lừa một vố đau điếng.
Huống hồ, đây là thời đại nào rồi mà còn dùng trò này để hãm hại người khác? Chẳng lẽ bọn họ nghĩ rằng một beta như anh bị làm vài ngày sẽ đòi sống đòi chết liều mạng với Lê Phụng sao?
Dù sao cũng không thể đánh dấu, khó mà tạo ra được sinh mạng nào. Vả lại, dù thật sự muốn liều mạng tính sổ thì anh cũng nên đi tìm kẻ chủ mưu, chứ không phải đổ lên đầu một nạn nhân như Lê Phụng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT