Sau khi cậu đưa ra yêu cầu đánh dấu lần hai, người đàn ông im lặng rất lâu, đôi mắt sâu thẳm ánh xám xanh đó luôn nhìn Lâm Trục, không biết đang nghĩ gì.

Một lát sau.

Người đàn ông vừa rồi còn gọi Lâm Trục là "đồ nhóc con" lộ ra biểu cảm ngày càng lạnh lùng, ánh mắt cũng càng thêm thiếu kiên nhẫn. Đúng lúc Lâm Trục tưởng mình sẽ bị từ chối thì...

Nghiêm Nhược Quân lại chỉ nghiêng mặt đi, không nhìn cậu nữa, nhưng cơ thể lại ngầm thừa nhận cho phép cậu đến gần.

Từ góc độ này, Lâm Trục có thể nhìn thấy tuyến thể mà mình vừa cắn. Cục trắng nhỏ hơi nhô ra đó đã sưng lên, một vòng răng cắn sâu vào, đặc biệt là ở vị trí răng nanh, hơi rướm máu.

Lâm Trục hiếm khi cảm thấy lúng túng.

Cậu nhẹ nhàng tiến lên, khi đi ngang qua bàn thấp thì thuận tay rút một tờ khăn giấy, bỗng nghe người đàn ông lạnh lùng nói một câu: "Nhẹ thôi, không có lần sau đâu."

"Ừm.” Lâm Trục đi đến bên cạnh anh, cầm khăn giấy nói, "Để tôi lau cho anh nhé?"

Nghiêm Nhược Quân từ chối: "Không cần, chẳng phải lát nữa cậu còn cắn à?"

Nói cũng đúng.

Lâm Trục ngượng ngùng buông tay xuống, điều chỉnh tư thế, một lần nữa cúi người ghé vào cổ Nghiêm Nhược Quân, nhưng vừa há miệng, cậu lại nhớ đến cảnh vừa rồi Nghiêm Nhược Quân đau đến nỗi đẩy mình ra, không khỏi do dự...

Lỡ lần này đánh dấu cũng thất bại thì sao?

Anh đã nói rồi, không có lần sau.

Lâm Trục hít sâu, đồng thời trong đầu ôn lại kiến thức cơ bản về đánh dấu AO còn mơ hồ.

Cả cậu và Nghiêm Nhược Quân đều không có kinh nghiệm đánh dấu.

Đối với AO đánh dấu không thuận lợi, sách giáo khoa sinh lý khuyên Alpha có thể thực hiện một số hoạt động xoa dịu cho Omega, như vuốt ve, hôn, ôm và các hành vi thân mật khác, để giảm bớt căng thẳng cho Omega, thúc đẩy sự hòa quyện của pheromone.

Tóm lại, cần có sự tiếp xúc thân mật.

Cậu do dự nâng tay trái lên, hờ hững đặt lên eo sau Nghiêm Nhược Quân, eo thon dưới lòng bàn tay lập tức cứng đờ. Lâm Trục cắn răng, nghĩ thầm "đau dài không bằng đau ngắn", trực tiếp đưa đầu lưỡi ra, đặt lên tuyến thể hơi sưng của người đàn ông.

Lưỡi mềm ướt, ấm nóng.

Liếm sạch vết máu sắp khô.

Việc Lâm Trục đặt tay lên eo đã là kết quả sau khi Nghiêm Nhược Quân chịu đựng rồi, cho đến khi tuyến thể bị liếm hai ba lần, anh mới đột nhiên phản ứng lại, phần thân trên vội vàng nghiêng người né tránh, muốn tránh khỏi cái lưỡi khiến mình rợn sống lưng đó.

Lâm Trục sợ hãi việc đánh dấu lần hai cũng sẽ thất bại, tay kia nhanh chóng luồn qua ngực Nghiêm Nhược Quân, giữ lấy vai anh, không cho anh lộn xộn.

Đôi môi cậu vẫn dán chặt vào tuyến thể người đàn ông, lóng ngóng an ủi: "Xin lỗi, sách nói làm vậy có thể giảm căng thẳng, lần này chắc sẽ không đau như lần trước nữa..."

Khi nói chuyện, hơi nóng bao trùm lấy tuyến thể người đàn ông.

Tay Nghiêm Nhược Quân nắm chặt cánh tay Lâm Trục, lực rất mạnh, đầu ngón tay gần như lún vào da thịt cậu.

Lâm Trục bị anh nắm đến mức cơ bắp giật nảy, vô sự tự thông bắt đầu vỗ nhẹ vào eo sau người đàn ông, môi lưỡi vẫn không rời khỏi tuyến thể.

Nghiêm Nhược Quân sắp phát điên rồi!

Anh cảm thấy đầu mình sắp hỏng, càng nghi ngờ liệu một loạt hành vi bất thường tối nay có phải là do ảnh hưởng của độ tương hợp pheromone 100% hay không.

Hành vi liếm láp quá mức thân mật này khiến toàn thân anh dựng tóc gáy, nhưng cơ thể lại càng ngày càng mềm nhũn, không còn sức lực để chống cự.

Hình như bị Lâm Trục nói trúng rồi.

Mặc dù cơ thể Nghiêm Nhược Quân mềm nhũn ra, nhưng tinh thần anh lại càng căng thẳng hơn, không kìm được thúc giục: "Được rồi."

Được rồi ư?

Lâm Trục không chắc lắm, nới lỏng miệng nhìn một cái, khoảnh khắc môi răng tách khỏi da phát ra tiếng "bóc", nghe kỹ còn có thể nghe thấy tiếng nước rỉ nhỏ.

Nghiêm Nhược Quân đương nhiên nghe thấy, vành tai tê dại.

Tuyến thể mất đi hơi nóng từ khoang miệng thiếu niên truyền sang, nhanh chóng hạ nhiệt, thậm chí có chút lạnh.

Cảm giác lạnh lẽo lóe lên rồi biến mất.

Ngay sau đó, Nghiêm Nhược Quân chỉ cảm thấy một cảm giác tê dại, căng tức nhanh chóng dâng trào trong cơ thể, cơn nóng bức khó chịu tiếp nối ập đến, như sóng dữ lần lượt tấn công, cuốn trôi lý trí của anh, không thể ngăn cản.

Cảm giác này, Nghiêm Nhược Quân không thể quen thuộc hơn.

Anh phát tình rồi.

Nhận ra điều này, Nghiêm Nhược Quân không kìm được khẽ động chân, như thể đang che giấu điều gì đó.

Lâm Trục lại tưởng anh muốn vùng vẫy bỏ đi, không dám chần chừ nữa, hai tay lần lượt giữ lấy eo và vai người đàn ông, há miệng cắn vào tuyến thể đã đỏ bừng vì bị mình liếm láp!

Khoảnh khắc cắn xuống, Nghiêm Nhược Quân phát ra một tiếng r*n rỉ rất ngắn: "Ưm!"

Lâm Trục tưởng anh bị mình cắn đau, vội vàng điều khiển lưỡi, phủ rộng lên tuyến thể, nhẹ nhàng trượt.

Hệ thống nói quả nhiên không sai, cách đánh dấu Omega, là bản năng được khắc sâu trong ADN của mỗi Alpha.

Lâm Trục cắn chặt tuyến thể của Nghiêm Nhược Quân không buông, dù không cảm nhận được mùi pheromone của Nghiêm Nhược Quân, nhưng sự bồn chồn giày vò cậu bấy lâu cũng được xoa dịu theo hành động này.

Cậu đột nhiên chìm vào một loại cảm giác kỳ diệu chưa từng có, như thể một mình bước đi trong sa mạc, chợt gặp một ốc đảo xanh tươi, khiến người ta hưng phấn và quên mình theo đuổi.

Không biết qua bao lâu.

Lâm Trục cuối cùng cũng tỉnh táo lại từ tiếng ong ong sâu trong não, bên tai vừa lúc vang lên một tiếng hít hơi gần như không nghe thấy.

Cơ thể dưới tay đang run rẩy, cũng đang né tránh.

Đối với Omega mà mình vừa đánh dấu, tính chiếm hữu của Alpha đang ở trạng thái đỉnh cao, Lâm Trục theo bản năng ngăn lại một chút, nhưng lại gặp phải sự phản kháng mạnh mẽ hơn.

Nghiêm Nhược Quân giãy giụa né tránh về phía trước, mất đi vẻ thanh lịch điềm đạm, tỏ ra có chút hoảng loạn, giọng nói vừa nhỏ vừa gấp gáp: "Cậu buông tôi ra trước đã!"

Trong lúc đó, Lâm Trục ngậm tuyến thể của anh, bản năng khẽ cắn hai cái, như thể đang thưởng thức một món điểm tâm thơm ngọt ngon lành, nghe rõ lời nói của Nghiêm Nhược Quân mới khó khăn buông miệng.

Cùng lúc cậu buông miệng và tay, Nghiêm Nhược Quân nhanh chóng vớ lấy một chiếc gối ôm bên cạnh, đặt lên đùi, che đi phản ứng đáng xấu hổ.

Đèn phòng khách quá sáng, sáng đến mức không che giấu được bất cứ điều gì, sáng đến mức khiến người ta hoảng loạn.

Cả hai người đều toát ra hơi nóng của động tình, hơi thở dồn dập khẽ thở hổn hển, sau khi ánh mắt vô tình chạm nhau, lập tức đồng thời dời đi.

Thông thường trong tình huống này, các cặp đôi AO bình thường sẽ chọn cách tương tác thân mật, lăn giường là chuyện thường tình, nhưng cả hai người họ đều không tiến lại gần nhau, ngược lại còn kéo dãn khoảng cách ra xa hơn.

Lâm Trục lặng lẽ ngồi sang đầu bên kia sofa, trong lòng cũng ôm một chiếc gối ôm hình vuông, muốn đợi phản ứng cơ thể tự nhiên nguội đi.

Một lúc lâu sau.

Hơi thở của hai người dần dần bình tĩnh lại, trở về nhịp điệu bình thường.

Lâm Trục đã di chuyển chiếc gối ôm ra, nhưng Nghiêm Nhược Quân vẫn giữ nó trên đùi, và đột nhiên mở miệng nói: "Đánh dấu xong rồi, cậu không có việc gì thì đi đi."

Theo lý mà nói, Omega vừa được Alpha đánh dấu sẽ nảy sinh sự phụ thuộc vào Alpha đó, chỉ muốn ở cùng một chỗ với đối phương.

Lời nói của Nghiêm Nhược Quân lại toát ra vẻ lạnh nhạt, có cảm giác dùng xong người thì vứt bỏ.

Nhưng sự thật không phải như vậy.

Lâm Trục hiểu rõ, chính cậu vì muốn hoàn thành nhiệm vụ sắm vai nên mới hai lần hạ miệng cắn Nghiêm Nhược Quân, có ý đồ đánh dấu đối phương.

Nghiêm Nhược Quân vốn có thể không đồng ý.

Nhưng anh vẫn đồng ý.

Hết lần này đến lần khác.

Trong nguyên tác, là tên chồng cũ tra nam cố ý phóng thích pheromone dụ dỗ anh phát tình, mặc kệ anh chìm vào cơn sốt cấp tính, bàng quan nhìn vẻ thảm hại của anh, cuối cùng dưới sự cầu xin chủ động của Nghiêm Nhược Quân khi không thể nhịn được nữa...

Mới cực kỳ thô bạo bóp cổ người ta, cho một đánh dấu tạm thời.

Cậu ta thì sướng, nhưng sau khi Nghiêm Nhược Quân tỉnh táo không hề cho cậu ta được yên ổn, suýt chút nữa đã đuổi cậu ta ra khỏi Bắc Đô, còn từ đó gây ra một số lời bàn tán riêng tư.

Sau này, kỳ phát tình của Nghiêm Nhược Quân lại đến, Omega sau lần đánh dấu đầu tiên không thể chịu đựng được cơn sốt sinh lý nữa, trong bất đắc dĩ, mới tìm đến tên chồng cũ tra nam đó một lần nữa, đạt được thỏa thuận liên quan.

Nói thật, vẫn là 100% độ tương hợp pheromone đã cứu cái mạng chó của tên tra nam đó.

Còn Nghiêm Nhược Quân thì lý trí dần bị nhấn chìm trong những lần đánh dấu tạm thời, trong trạng thái không tỉnh táo đã chấp nhận đánh dấu vĩnh viễn.

Đánh dấu vĩnh viễn có ảnh hưởng rất lớn đến anh.

Điều này khiến Nghiêm Nhược Quân không thể rời xa đối phương nữa, chỉ có thể kết hôn với cậu ta. Sau đó, trong cuộc hôn nhân kéo dài gần một năm, người đàn ông từ thái độ không nể nang tên tra nam đến việc từng bước nhượng bộ, rồi đến việc cho đi mọi thứ cậu ta muốn.

Cuối cùng, trái tim tan nát, tái sinh từ trong tro tàn.

Hoàn hồn.

Lâm Trục gật đầu: "Được, vậy tôi về trước đây."

Nói rồi, cậu tháo chiếc vòng cổ ngăn chặn vẫn đang đeo trên cổ mình xuống, đặt lên bàn thấp, cùng với đôi găng tay kia.

Chợt nghĩ đến, Lâm Trục có chút lo lắng về thể chất của Omega, không kìm được hỏi: "Anh ở lại đây một mình, có sao không?"

Nghe thấy lời này, Nghiêm Nhược Quân không nói nên lời quay đầu lại, liếc cậu một cái, "Cậu ở lại đây, tôi mới nguy hiểm hơn thì phải?"

Lâm Trục lúng túng, nhưng không thể không thừa nhận, người ta nói đúng sự thật. Trong nguyên tác, cậu chính là tên tra nam như vậy.

Lâm Trục đi đến cửa, vừa vặn tay nắm cửa, liền nghe hệ thống xuất hiện ngăn cản: "Ký chủ khoan đã! Tôi vừa kiểm tra nhiệm vụ, thanh tiến độ đã đầy 95% rồi, còn thiếu 5% cuối cùng, chắc là còn thiếu lời thoại then chốt chưa bổ sung..."

Nó ngừng lại một chút, rồi nói ra kết luận.

"Vì vậy cậu vẫn chưa thể đi đâu nhá."

Lâm Trục: "..."

"Nhá" cái đầu cậu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play