Phạm vi kinh doanh của Hội Quán Hương Sơn rất rộng, có đầy đủ các dịch vụ ăn uống, giải trí, và đương nhiên cũng bao gồm cả dịch vụ khách sạn cơ bản nhất.
Mặc dù Nghiêm Nhược Quân thường xuyên đến đây để giao thiệp ăn uống, nhưng anh chưa bao giờ ở lại qua đêm.
Anh ngại không sạch sẽ, lại cảm thấy không an toàn.
Trên thực tế khách quan, dịch vụ của Hội Quán Hương Sơn từ trước đến nay luôn chu đáo, việc phục vụ đối tượng khách hàng cao cấp đã đảm bảo tính riêng tư, an toàn và mức độ sạch sẽ của nó.
Tuy nhiên, Nghiêm Nhược Quân, dưới sự giày vò của kỳ phát tình kéo dài, đã cảnh giác môi trường bên ngoài đến tột cùng.
Những địa điểm có thể khiến anh yên tâm nghỉ đêm chỉ có ba nơi: căn hộ độc thân mà anh thường ở, trang viên của nhà họ Nghiêm nơi người thân ở, và phòng nghỉ trong văn phòng tổng giám đốc của tòa nhà Nghiêm thị.
Trừ những chuyến công tác không thể tránh khỏi phải ngủ lại bên ngoài, Nghiêm Nhược Quân sẽ không tùy tiện thuê phòng ở bên ngoài. Vừa hay Hội Quán Hương Sơn lại nằm trong khu vực trung tâm Bắc Đô, vì vậy mỗi khi tiệc tùng tan cuộc, anh đều yêu cầu tài xế lái xe đưa mình về nhà.
Đây là lần đầu tiên anh yêu cầu thuê phòng.
Người quản lý nhận điện thoại có giọng điệu cung kính, lễ phép, vô thức gật đầu nói: "Vâng, Nghiêm tổng cứ yên tâm, tôi sẽ cho người đi chuẩn bị ngay."
Khi nói chuyện, biểu cảm của anh ta có chút vi diệu.
Làm trong ngành dịch vụ khách sạn, những chuyện riêng tư mà họ có thể tiếp xúc được quá nhiều, đặc biệt là những câu lạc bộ theo hình thức thành viên như của họ, vị khách nào mà chẳng phải người có máu mặt?
Vị Nghiêm tổng này lại càng là thượng khách trong số các thượng khách.
Danh tiếng của anh không chỉ lừng lẫy trong giới kinh doanh mà còn rất nổi tiếng trong các lĩnh vực khác.
Còn nhớ năm ngoái, sau một chuyến công tác nước ngoài của Nghiêm tổng, anh đã vô tình chạm mặt một ngôi sao tại sân bay nước ngoài, bị người hâm mộ chụp ảnh và đăng lên mạng, gây ra một làn sóng xôn xao.
Những người không quen anh đều thi nhau bình luận hỏi thăm: [Là người mẫu à? Đôi chân của anh trai không phải chân, mà là suối xuân bên bờ sông Seine~ Tỷ lệ cơ thể này cũng quá tuyệt vời đi!]
[A a a cái cảm giác con lai vi diệu này, trông đặc biệt thanh lịch cao quý, điên rồi, trong ba giây tôi muốn có thông tin liên lạc của anh ấy!]
[Khụ khụ, vị này không phải ngôi sao hay người mẫu gì đâu, những bạn quan tâm có thể tìm hiểu hai doanh nghiệp Nghiêm Lâm ở Bắc Đô, anh ấy họ Nghiêm đó~]
[Cười chết mất, một kẻ làm công ăn lương như tôi lại đang đẩy thuyền hai vị tổng giám đốc, nhưng phải nói là, thật sự rất thơm!]
Nhờ làn sóng truyền thông này, cùng với sự thúc đẩy của Nghiêm Nhược Quân, dự án liên doanh của hai nhà Nghiêm Lâm đã có đà phát triển rất tốt, kiếm được không ít tiền.
Một Omega như vậy...
Có gia thế, có năng lực, có ngoại hình, đơn giản là một hình mẫu kinh điển của người chiến thắng cuộc đời.
Không ai có thể phủ nhận sự xuất sắc của anh.
Hơn nữa, anh còn có một vị hôn phu cũng xuất sắc không kém và môn đăng hộ đối.
Vấn đề cũng chính nằm ở đây.
Nghiêm tổng có vị hôn phu mà!
Thậm chí vị đại thiếu gia nhà họ Lâm kia cũng là một trong những thành viên của Hội Quán Hương Sơn, trước đây không phải chưa từng cùng Nghiêm tổng đến đây ư?
Nhưng anh ta vừa nghe mô tả từ cấp dưới, Alpha có hẹn với Nghiêm tổng tối nay sao lại không giống thiếu gia nhà họ Lâm chút nào!
Người quản lý thầm nghĩ một cách ngượng nghịu.
Cúp điện thoại, anh ta không quên dặn dò một câu: "Chú ý bảo vệ quyền riêng tư của khách, đừng nói nhiều cũng đừng nhìn nhiều, cứ làm việc đúng mực."
Nhân viên mà anh ta giao việc chính là quản lý dịch vụ ca trực vừa xử lý vụ rò rỉ pheromone. Đối phương cũng biết nặng nhẹ, liên tục gật đầu, tỏ vẻ sẽ giữ kín như bưng.
Hai người nhìn nhau, ánh mắt đều toát lên một câu.
Má ơi, hóng được chuyện động trời rồi.
Chuyện này mà bị lộ ra, chẳng phải sẽ lên top tìm kiếm ngay lập tức ư?
Trước khi ra khỏi nhà vệ sinh, Nghiêm Nhược Quân đã đưa chiếc vòng cổ của mình cho Lâm Trục, còn xịt lên người cậu hơn nửa chai bình xịt làm sạch, lúc này mới áp chế được mùi hương.
Đợi khi quản lý ca trực mang thẻ phòng đến, Nghiêm Nhược Quân không yêu cầu đối phương dẫn đường, mà trực tiếp dẫn Lâm Trục đi về phía thang máy.
Trời đã tối hơn nhiều so với lúc đến.
Nghiêm Nhược Quân không dẫn cậu đi cầu vượt lộ thiên, mà đi về phía hành lang kín ở đầu kia.
Suốt quãng đường không gặp bất kỳ ai khác.
Hành lang yên tĩnh, đèn tường mờ ảo, tạo ra một bầu không khí mờ ám được cố ý. Lâm Trục đi theo anh, một trước một sau, giày dép dẫm lên thảm không phát ra một tiếng động nào.
Chỉ có hai tiếng thở giao nhau.
Hơi thở của Lâm Trục gấp gáp và nặng nề, trong khi hơi thở của Nghiêm Nhược Quân lại chậm rãi, nhẹ nhàng, còn mang theo chút thư thái.
Đi một lúc lâu mới thấy thang máy, Lâm Trục không kìm được thở phào một hơi dài, đưa tay kéo kéo chiếc vòng cổ màu đen quanh cổ.
Từ nhà vệ sinh đến thang máy, cậu đã kéo vài lần rồi, vẻ mặt vừa ủ rũ vừa bực bội, lại còn có chút hung dữ.
Nghiêm Nhược Quân cầm thẻ phòng trong tay, thuận thế nhấn nút đi lên, giọng điệu nhàn nhạt hỏi: "Khó chịu đến vậy à?"
Lâm Trục vẫn nóng, dựa lưng vào vách thang máy lạnh buốt, cố gắng giữ khoảng cách với Nghiêm Nhược Quân, khẽ "ừm" một tiếng.
Cậu chưa bao giờ đeo loại phụ kiện này, chỉ cảm thấy bị siết chặt, hô hấp cũng không được thông suốt, khó chịu đến cực điểm.
Hơn nữa, chiếc vòng cổ này còn là do Nghiêm Nhược Quân vừa tháo ra khỏi cổ, khi cậu đeo vào, chiếc vòng vẫn còn vương chút hơi ấm cơ thể chưa tan, khiến Lâm Trục lại càng thêm bứt rứt.
Thang máy đi lên, mang theo chút cảm giác mất trọng lực.
Cho đến khi tiếng "đinh" vang lên bên tai, Lâm Trục mới nhận ra mình đã luôn nhìn chằm chằm vào cổ Nghiêm Nhược Quân.
Mặc dù người đàn ông đã gần ba mươi, làn da lại vô cùng trắng trẻo và mịn màng, sau khi tháo vòng cổ ngăn chặn, phần cổ để lại một vệt đỏ nhạt.
Ánh đèn trong thang máy cũng hơi tối, vệt đỏ ẩn hiện, Lâm Trục càng nhìn không rõ lại càng muốn nhìn rõ, cho đến khi cả người ngẩn ngơ.
Thấy cậu mãi không động đậy, Nghiêm Nhược Quân nhấn giữ nút mở cửa, không kiên nhẫn hỏi: "Nhìn đủ chưa?"
Lâm Trục chợt hoàn hồn, vội vàng đi theo anh ra ngoài.
Ngoài thang máy lại là một hành lang dài, kín mít, hai bên đều là những cánh cửa đóng chặt, trên cửa treo số phòng.
Nghiêm Nhược Quân đột nhiên dừng lại trước phòng số A3012.
Lâm Trục bất ngờ, lỡ đâm vào lưng Nghiêm Nhược Quân, theo bản năng đưa tay đỡ lấy, vị trí vừa đúng là phần eo thon gọn của người đàn ông.
Cậu vội vàng rụt tay lại, sờ mũi nói: "Xin lỗi."
Nghiêm Nhược Quân chỉ liếc nhìn cậu một cái, không nói gì, sau đó dùng thẻ phòng quét qua chỗ khóa cửa, ngay sau đó cửa phòng vang lên tiếng "tít".
"Cạch"
Khóa cửa tự động bật ra, đẩy cửa mở ra một khe hẹp, bên trong im ắng, không một chút ánh sáng.
Nghiêm Nhược Quân đẩy cửa đi vào trước, cắm thẻ phòng vào bộ cảm ứng trên tường.
Khoảnh khắc tiếp theo, đèn sáng lên, chiếu sáng toàn bộ căn phòng.
Lâm Trục đi theo sau người đàn ông, cũng bước vào.
Cậu không thể nói rõ tâm trạng mình lúc này là gì, suốt quãng đường hai người đều im lặng, không nói mấy câu, hoàn toàn giống như hai người xa lạ cùng đường.
Thực ra, họ cũng chẳng hơn người xa lạ là bao, tối nay cũng mới gặp mặt lần đầu mà.
Kết quả là đã thuê phòng.
Lâm Trục lớn đến thế này, đây là lần đầu tiên thuê phòng, và cũng là lần đầu tiên thuê phòng cùng với người khác. Người đi cùng lại là Nghiêm Nhược Quân, bà xã tương lai... ừm, về mặt lý thuyết là bà xã tương lai của cậu.
Sở dĩ nói là về mặt lý thuyết, vì Lâm Trục cũng không chắc Nghiêm Nhược Quân có đồng ý kết hôn với mình và duy trì hôn nhân gần một năm như trong nguyên tác hay không.
"Đóng cửa lại."
Nghiêm Nhược Quân quay đầu nhìn thiếu niên tóc vàng đang ngơ ngác, vô thức "chậc" một tiếng, giục giã.
Lâm Trục giống hệt một con robot bị gỉ sét, Nghiêm Nhược Quân ra lệnh, cậu làm theo.
Đóng cửa lại, Nghiêm Nhược Quân quay đầu đi về phía phòng khách, Lâm Trục theo sau, thấy người đàn ông ngồi trên sofa quay đầu nhìn lại, cậu theo bản năng hỏi thêm một câu: "Sao vậy?"
Nghiêm Nhược Quân không nói gì, tự mình cụp mắt xuống, từ từ tháo đôi găng tay da ra. Lòng bàn tay anh hơi ra mồ hôi, găng tay da có chút khó cởi.
Lâm Trục cứ thế đứng cách hai ba mét nhìn anh tháo găng tay.
Rõ ràng là một động tác vô cùng đơn giản, cũng không phải động tác cởi quần áo mang tính ám chỉ tình dục, nhưng Lâm Trục càng nhìn càng không kìm được dời ánh mắt đi, như thể đã nhìn thấy thứ gì đó không nên nhìn.
Nghiêm Nhược Quân nhẹ nhàng ném đôi găng tay lên bàn trà thấp, giờ đây trên người anh không còn bất kỳ thiết bị ngăn chặn nào, bình xịt làm sạch cũng đã cạn gần hết vì Lâm Trục đã dùng.
Anh chưa bao giờ ở trong những hoàn cảnh như vậy, "không có bất kỳ vật cản nào" đối mặt với một Alpha trưởng thành.
Nhưng tối nay, Nghiêm Nhược Quân đã làm vậy.
Đèn phòng khách sáng trưng, nhưng rèm cửa lại kéo rất chặt, đây là một không gian độc lập, sáng sủa và kín mít.
Nghiêm Nhược Quân học theo Lâm Trục lúc trước, hơi cúi đầu, vạch tóc ở gáy ra, để lộ phần tuyến thể, dứt khoát nói: "Đến đây đi."
Lâm Trục nghe lời bước lên, vừa đứng phía sau Nghiêm Nhược Quân, liền nghe người đàn ông nói: "Cậu đừng đứng phía sau tôi."
Lâm Trục chợt nhớ lại điều đã được miêu tả trong tiểu thuyết, từ nhỏ Nghiêm Nhược Quân đã không thích có người đứng phía sau mình, điều này sẽ khiến anh cảm thấy bất an mãnh liệt.
Cậu ấp úng "ồ" một tiếng, định vòng qua, nhưng lại bị hai bên sofa chắn lại, bèn hỏi: "Vậy tôi đứng trước mặt anh nhé?"
Nghiêm Nhược Quân không ngẩng đầu: "Được."
Lâm Trục đi mấy bước vòng đến trước sofa, đứng trước mặt Nghiêm Nhược Quân, nhưng vấn đề lại nảy sinh... Chân Nghiêm Nhược Quân đặc biệt dài, vắt ngang giữa hai người, khiến cậu không biết phải làm sao để cắn.
"Cái đó..." Lâm Trục điều chỉnh tư thế đứng và khoảng cách, nghĩ nghĩ, vẫn hỏi: "Anh có thể dạng chân ra một chút không?"
Vừa dứt lời, đầu cậu liền bị hàng N chiếc xe tải lớn trong nguyên tác nhanh chóng nghiền qua, Lâm Trục theo bản năng giải thích: "À! Tôi không có ý đó, ý tôi là muốn anh dạng chân ra một chút, để tôi dễ đứng vào, bây giờ tôi không cắn tới..."
Càng nói, mặt Lâm Trục càng đơ ra, lòng tràn đầy tuyệt vọng.
Thà không giải thích còn hơn!
"Hầy..." Hệ thống im lặng nãy giờ, thở dài một hơi đầy vẻ hận sắt không thành thép: "Ký chủ, cậu đang đóng vai một tra nam lăng nhăng mồm mép tép nhảy đó! Sao lại cứ như một thằng trai tân chưa từng gặp Omega vậy!"
Lâm Trục im lặng đáp trong lòng: "Xin lỗi, tôi chính là một thằng trai tân chưa từng gặp Omega đó! Từ nhỏ đến lớn tôi còn chưa từng sờ tay người khác nữa là."
Hệ thống điều chỉnh màn hình tiểu thuyết, dí phần gạch chân nổi bật vào trước mặt Lâm Trục, nhắc nhở: "Đừng hoảng, chúng ta cứ làm theo nguyên tác thôi!"
"Cậu cứ bóp cổ nhân vật chính, cắn xong rồi liếm liếm, sau đó nhìn khuôn mặt đỏ bừng của nhân vật chính, cười nói câu thoại then chốt 'Thoải mái không? Chỉ có tôi mới có thể cho anh.' là được rồi!"
Lâm Trục: "Có ngon thì cậu tự làm đi."
Hệ thống im bặt một giây, chuyển đề tài: "Ồ, trước đó ký chủ đã tái hiện câu thoại then chốt của nhân vật chính và được xét duyệt thành công, biết đâu câu thoại then chốt này không cần nói, hoặc là để nhân vật chính nói..."
Lâm Trục không thèm để ý đến nó.
Còn Nghiêm Nhược Quân, anh chỉ ngước mắt liếc nhìn Lâm Trục một cái, vậy mà thật sự dạng chân ra, để lại một khoảng trống đủ cho một người đứng vào.
"Được rồi chứ?" Anh hỏi.
"Ừm..." Lâm Trục lập tức bước lên hai bước.
Khoảng cách giữa cậu và Nghiêm Nhược Quân đã vượt xa khoảng cách giao tiếp bình thường, nhiệt độ cao trên người cậu gần như hóa thành một làn gió, phả vào mặt người đàn ông.
Nghiêm Nhược Quân không kìm được quay mặt đi, nhìn vào họa tiết trên thảm dưới chân, miệng nói một cách nhàn nhạt: "Đừng có chảy máu mũi nữa."
Lâm Trục: "..."
Tuy nhiên, khi cậu cúi người xuống, miệng ghé sát vào cổ người đàn ông, lại thoáng thấy một góc tai của Nghiêm Nhược Quân lộ ra từ mái tóc...
Đã đỏ bừng.