Lâm Trục lờ đi tiếng kêu la om sòm của hệ thống, đưa tay che nửa dưới khuôn mặt, ánh mắt quét qua mặt bàn, không thấy khăn giấy, liền vội vàng đứng dậy: "Xin hỏi nhà vệ sinh ở đâu?"
Nữ nghệ nhân pha trà thấy vậy, lập tức giơ tay chỉ một hướng.
Không biết có phải do huyết khí của thiếu niên quá vượng hay không, máu mũi đã nhỏ xuống cổ áo của Lâm Trục, nhuộm lên chiếc áo phông trắng những vệt máu lấm tấm, vô cùng chói mắt.
Nếu sự xấu hổ có thể giết người, thì không nghi ngờ gì nữa, Lâm Trục đã chết lần thứ hai rồi.
Cậu vội vã rời khỏi phòng trà, chỉ kịp nói nhanh một tiếng "xin lỗi" với Nghiêm Nhược Quân.
Trên mặt bàn vẫn còn hai giọt máu Alpha, nghệ nhân pha trà vội vàng gọi người đến dọn dẹp, sau đó theo hiệu lệnh của Nghiêm Nhược Quân cùng nhân viên rời đi.
Một lúc sau, trong phòng chỉ còn lại một mình Nghiêm Nhược Quân.
Lúc này, chiếc điện thoại bị anh úp ngược trên bàn bỗng rung lên hai tiếng, Nghiêm Nhược Quân cầm lên xem.
Là tin nhắn của bạn thân Hạ Phong.
[Quân, cậu gặp người đó chưa?]
Anh trả lời: [Gặp rồi.]
Hạ Phong là một Omega đã kết hôn, vừa đủ tuổi trưởng thành đã gặp được người chồng hiện tại, hai người hẹn hò chưa đầy một năm đã kết hôn chớp nhoáng, nhiều năm qua vẫn luôn yêu thương như thuở ban đầu, có thể coi là một cặp vợ chồng kiểu mẫu.
Nghiêm Nhược Quân và anh ta là bạn thân từ nhỏ, mặc dù tính cách hai người hoàn toàn khác biệt, nhưng tình bạn vẫn luôn rất tốt.
Hạ Phong cũng là một trong số ít người biết về bệnh tình của Nghiêm Nhược Quân, rất quan tâm đến chuyện này: [Vậy cậu cảm thấy thế nào?]
Nghiêm Nhược Quân nhớ lại đủ thứ biểu hiện của thiếu niên sau khi bước vào phòng, cảm thấy có chút buồn cười, từ từ gõ chữ trả lời.
[Thế nào mà thế nào, chỉ là một thằng nhóc con.]
Tin nhắn của Hạ Phong trả lời rất nhanh, anh ta lại nói: [Tớ đã tìm hiểu kỹ rồi, nghe nói thằng nhóc này đặc biệt lăng nhăng, học hành cũng không tử tế, suốt ngày chỉ biết tán tỉnh, mập mờ với người khác.]
Nghiêm Nhược Quân lại nhớ đến động tác không tự nhiên của thiếu niên khi bước vào phòng, ánh mắt lảng tránh suốt, và vài lần lén lút nhìn tuyến thể của mình, càng cảm thấy buồn cười.
Đặc biệt lăng nhăng?
Dường như cũng không phải vậy, Alpha lăng nhăng nào mà nhìn Omega vài cái đã chảy máu mũi được chứ?
Nghiêm Nhược Quân đến đây hôm nay, tâm trạng thực sự không được tốt lắm, anh vốn đã dè chừng những ảnh hưởng mà độ tương hợp pheromone 100% có thể mang lại, đối phương lại còn đến muộn một cách vô cùng không đúng giờ.
Vì vậy, vừa gặp mặt, Nghiêm Nhược Quân đã châm chọc cậu một câu.
Không ngờ, thiếu niên tóc vàng chỉ ngẩn ra rồi ‘ừm’ một tiếng, trên mặt tràn đầy vẻ ‘không quan tâm’, nhưng tất cả các cử động cơ thể lại thể hiện ý nghĩa hoàn toàn trái ngược.
Dường như đang nói ‘muốn chạy trốn quá’.
Trông còn giống người bị ép buộc phải gặp mặt hơn cả anh, một Omega.
Thế là Nghiêm Nhược Quân ác ý không nói gì, người đối diện cũng không lên tiếng, suốt buổi cúi thấp mày mắt, không ngừng uống trà, thỉnh thoảng lại nhìn sang, cứ tưởng không bị phát hiện.
Nghiêm Nhược Quân rất nhạy cảm với ánh mắt của người khác.
Vì vậy, anh có thể cảm nhận rõ ràng rằng ánh mắt của thiếu niên thoáng chốc dừng lại trên khuôn mặt anh, rồi cổ anh, lại lập tức như bị bỏng, vội vàng rụt lại.
Một số Alpha sẽ cố ý dò xét tuyến thể của Omega, thậm chí còn có sở thích xấu xa là phát tán một chút pheromone để trêu chọc Omega.
Đây là hành vi rất thiếu văn minh, nhưng không thể phủ nhận, nhiều Alpha trẻ tuổi đều đã làm vậy.
Tâm trạng Nghiêm Nhược Quân càng tệ hơn.
Thế là, anh lại châm chọc một câu: "Đang nhìn gì vậy?"
Vừa dứt lời, thiếu niên đối diện càng thêm khó chịu, như ngồi trên đống lửa mà nâng chén trà che mặt. Mặt cậu ngày càng đỏ, tai cậu ẩn dưới mái tóc vàng cũng ửng đỏ.
Sau đó, thiếu niên chảy máu mũi.
Trong khoảnh khắc đó, Nghiêm Nhược Quân chợt nghĩ một cách hoang đường, rốt cuộc ai mới là Omega dễ bị ảnh hưởng đây?
Nhưng không nghi ngờ gì nữa, sự cố nhỏ không mấy vẻ vang này đã mang lại cho anh một cảm giác an toàn kỳ lạ, thậm chí còn xua tan sự khó chịu trong lòng anh.
Nghiêm Nhược Quân đưa tay vuốt ve chiếc vòng cổ đang thít quanh cổ, lặng lẽ thở phào một hơi: không ngửi thấy pheromone, cũng không đột nhiên phát tình.
May quá.
Ngay lúc Nghiêm Nhược Quân thở phào nhẹ nhõm, hệ thống đau lòng đến mức nhỏ máu, lo lắng nói: "Ký chủ, cậu đừng rửa nữa, chút pheromone này sắp bị cậu rửa trôi hết rồi!!"
Trong phòng rửa tay.
Lâm Trục rửa sạch máu mũi, tiện thể rửa mặt, giọng điệu không tốt chút nào: "Không rửa thì làm sao gặp người được?"
Khóa vòi nước, cậu nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc trong gương, tóc mái hơi ướt nước, đành tùy tiện vuốt ngược ra sau.
Cổ áo cậu cũng hơi ướt, vết máu loang ra, thấm thành những vệt màu hồng nhạt.
Thấy không thể cứu vãn được nữa, hệ thống đành ủ rũ nói: "Vậy chúng ta tiếp tục quay lại làm nhiệm vụ nhé? Chỉ cần rút ngắn khoảng cách một chút, nhân vật chính có thể sẽ bị cưỡng chế tiến vào kỳ phát tình..."
Lâm Trục chậc một tiếng: "Thật hay giả đấy?"
"Đương nhiên là thật, ký chủ đừng coi thường thiết lập của thế giới ABO, độ tương hợp pheromone 100% không phải là chuyện đùa đâu!"
Lâm Trục cụp mắt xuống, âm thầm xỉa xói: "Chính vì thế mới khiến người ta cảm thấy khó chịu. Cứ như thế giới động vật vậy."
Hệ thống vì nghiệp vụ bản thân chưa thạo, dẫn đến tiến độ nhiệm vụ bổ sung cốt truyện đầu tiên bị kẹt, tự thấy mình có lỗi, lại thấy thái độ Lâm Trục có chút tiêu cực, bèn ấp úng khuyên nhủ:
"Thế giới ABO vốn dĩ đã có những đặc thù xã hội như vậy rồi mà, ký chủ không cần quá bận tâm, chỉ khi hoàn thành nhiệm vụ sắm vai mới có thể trở về thế giới ban đầu, và được hồi sinh..."
Lâm Trục: "À."
Dù sao cậu cũng là một kẻ xui xẻo, học hành vất vả bao nhiêu năm, kết quả vừa ra khỏi phòng thi không lâu đã bị xe tông bay mười mấy mét, nếu không phải hệ thống ràng buộc kịp thời, bây giờ cậu đã là một cái xác rồi.
Một cái xác không còn hình dạng ban đầu.
Cuộc đời ngắn ngủi cũng kết thúc tại đây.
Lâm Trục chống hai tay vào thành bồn rửa mặt, cúi đầu, lẩm bẩm: "Thật không cam tâm mà..."
Đứng im lặng một lát.
Cậu cố nén mọi cảm xúc trong lòng, chuẩn bị rời nhà vệ sinh, quay lại phòng riêng để tiếp tục nhiệm vụ đóng vai.
Nhưng vừa bước chân, Lâm Trục đã cảm thấy cơ thể có gì đó không ổn... một luồng nhiệt nóng kỳ lạ dâng trào từ bên trong, nhịp tim vốn đã ổn định lại tái phát, đập mỗi lúc một nhanh hơn, và sống mũi cậu lại nóng bừng.
Thật kỳ quái.
Lâm Trục đưa tay sờ sờ dưới mũi, sạch sẽ.
Nhìn lại vào gương, cậu phát hiện tròng trắng mắt mình đột nhiên xuất hiện rất nhiều tia máu đỏ, kết hợp với khuôn mặt không dễ chọc này, khí chất trầm uất hung bạo đến mức khiến người ta không dám lại gần.
"Sao lại thế này?!" Hệ thống phát hiện bất thường, kinh hãi kêu lên, "Ký chủ, cậu phát tình rồi!"
Lâm Trục: "?"
Tiếp đó, âm thanh điện tử của hệ thống ngắt quãng một giây, rồi đột ngột đổi giọng: "Ơ? Khoan đã, thanh tiến độ nhiệm vụ đóng vai lần này đã đạt được một nửa rồi ư? Chẳng lẽ chỉ cần hoàn thành đánh dấu tạm thời, cũng có thể được tính là đã hoàn thành đoạn cốt truyện này ư?"
Âm thanh điện tử nghe có vẻ hơi do dự.
Lâm Trục cũng rất do dự, và thành tâm đặt câu hỏi: "Ngay cả cậu cũng không chắc ư? Không phải cậu là hệ thống lậu ba không (*) đấy chứ?"
* ba không: Không có tên nhà sản xuất, không có địa chỉ, không có ngày sản xuất (hoặc giấy phép, số điện thoại liên lạc, tùy ngữ cảnh)
Quá không đáng tin cậy.
Hệ thống dường như bị chọc trúng chỗ đau, lắp bắp giải thích: "Tôi, tôi là thực tập sinh mà, chức năng chính là ghi lại cốt truyện và hỗ trợ ký chủ hoàn thành diễn xuất, module đánh giá nhiệm vụ là do hệ thống con bên ngoài phụ trách..."
Thảo nào.
Lâm Trục bực bội kéo kéo cổ áo vài cái, tự mình hạ nhiệt, sau đó lại đưa tay sờ tuyến thể ở gáy, ngón tay vừa chạm vào làn da hơi nóng, cơ thể liền vô thức run lên hai cái, nhạy cảm đến lạ.
Cùng lúc đó, một sự điên cuồng dâng trào từ tận đáy lòng, như đang khát khao điều gì đó, và trong sự khát khao ấy, xen lẫn một dục vọng phá hoại cực kỳ hung bạo.
Lâm Trục lại mở vòi nước, hắt hai vốc nước lạnh lên mặt, nghĩ miên man: Đây là triệu chứng của Alpha khi phát tình ư?
Cảm giác như lên cơn cuồng loạn vậy.
Cậu lại nghĩ đến nhân vật chính Nghiêm Nhược Quân.
Trong tiểu thuyết, Nghiêm Nhược Quân cũng khổ sở vì điều này. Mỗi khi đến kỳ phát tình, anh chỉ có thể buộc phải gác lại công việc, nhốt mình trong phòng không gặp ai.
Anh không thể dùng thuốc ức chế, đành phải ngâm mình trong nước lạnh để hạ nhiệt, và vì thế mà nhiều lần bị cảm lạnh nặng, có lần còn sốt đến viêm phổi, phải nằm viện rất nhiều ngày.
Có lẽ vì sự giày vò ngày này qua ngày khác, sau khi gặp chồng cũ tra nam, người đàn ông ấy đã không thể chống cự mà rơi vào cái bẫy pheromone, giống như một con bướm bị mạng nhện quấn lấy, không cách nào thoát ra được.
Chắc hẳn rất tuyệt vọng nhỉ?
Lâm Trục liên tục hắt nước lên mặt, cuối cùng không kìm được mà cúi đầu xuống vòi nước lạnh để làm ướt đầu, mới miễn cưỡng kìm nén được khao khát và bồn chồn trong lòng.
Cậu trầm tư một lát, hỏi hệ thống: "Cậu nói nếu tôi đi cầu xin nhân vật chính cắn tôi một cái, nhiệm vụ đóng vai cũng có thể coi là hoàn thành không?"
Quả thực là đảo ngược sao Bắc Đẩu mà.
Hệ thống không nói nên lời, giọng điện tử vô cảm tràn đầy đau khổ: "Tôi cũng không biết, tôi chỉ là một thực tập sinh gánh tội thôi..."
Lâm Trục nhắm mắt: "Thôi được rồi, hai kẻ vô dụng chúng ta cũng có duyên thật, lại hợp tác với nhau."
Hệ thống ngượng ngùng không nói nên lời.
Lâm Trục lắc đầu, mái tóc vàng ẩm ướt càng thêm rối bời và bất cần. Không còn mái tóc che khuất, đôi mắt dài hẹp hơi cụp xuống lộ ra hoàn toàn, khí chất đặc biệt hung dữ.
Vẻ ngoài của cậu rất bất lương, thường bị nhầm là học sinh côn đồ cáu kỉnh. Thực ra tính tình Lâm Trục không tệ, thậm chí có thể nói là một thiếu niên tốt với tam quan bình thường.
Chỉ là không mấy ai tin.
Lâm Trục hất nước xong liền muốn đi ra ngoài, vừa đến cửa đã nghe thấy vài tiếng nói chuyện từ hành lang bên ngoài.
"Tô Tuyền, cậu có ngửi thấy không? Có phải gần đây có Alpha nào phát tình không?!"
"Hình như Pheromone bay ra từ phía nhà vệ sinh."
"Chuyện gì vậy?"
"Trời ơi, chúng ta mau đi thôi, khó khăn lắm mới dùng thẻ hội viên của anh trai hẹn được chỗ, tớ không muốn bị ảnh hưởng đâu... À đúng rồi, có nên báo quản lý không?"
Người nói chuyện có lẽ là hai Omega.
Lâm Trục dừng bước, mừng thầm vì mình đã không trực tiếp đẩy cửa đi ra ngoài.
Cậu đã là một nam giới bình thường mười tám năm, chưa quen với cơ thể Alpha này, thêm vào đó lại đột nhiên phát tình, đầu óc cũng không được tỉnh táo lắm, suýt nữa thì gây ra rắc rối.
Lâm Trục lùi lại vài bước.
Bên ngoài im lặng một lát.
Cậu đột nhiên nghe thấy một cái tên quen thuộc.
Người nói vẫn là vị Omega trẻ tuổi tên ‘Tô Tuyền’ vừa nãy, giọng cậu ta hơi mềm mại, đang ngạc nhiên và dè dặt gọi tên: "Anh Nhược Quân, trùng hợp quá?"
Khoảnh khắc tiếp theo, Lâm Trục nghe thấy giọng của Nghiêm Nhược Quân.
Giọng người đàn ông hơi lạnh, mang theo cảm giác xa cách khiến người ta không thể gần gũi. Anh đáp: "Ừm, đến ăn cơm à?"
Omega tên ‘Tô Tuyền’ gặp người quen, lập tức yên tâm hơn rất nhiều, nhỏ giọng nói: "Hình như bên nhà vệ sinh có Alpha phát tình, có nên gọi quản lý đến xử lý không ạ? Cũng không biết có phải người quen không..."
Dù sao thì giới thượng lưu Bắc Đô cũng không lớn, những người có thể đến đây chơi ít nhiều đều có mối quan hệ nào đó.
Những lời sau đó, Lâm Trục không nghe rõ.
Cậu lại một lần nữa nhúng đầu vào bồn nước, vòi nước vẫn chảy róc rách, cho đến khi nước tràn ra, văng tung tóe xuống đất, cậu mới chậm chạp vặn khóa vòi nước.
Ngón tay thon dài của thiếu niên siết chặt lấy mép bồn rửa mặt, mu bàn tay nổi gân xanh, đầu ngón tay dùng lực đến trắng bệch, không còn chút máu.
Áo trắng của cậu đã ướt gần hết, nửa trong nửa ngoài dính sát vào da thịt, tôn lên hình dáng cơ bắp căng cứng ở lưng, giống như một con sư tử đực đang chuẩn bị sẵn sàng, có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.
Đột nhiên, điện thoại trong túi quần cậu reo lên một tiếng.
Lâm Trục nhắm mắt, mò điện thoại từ túi quần, giọt nước từ mái tóc rơi xuống, đập vào màn hình phát sáng.
Tin nhắn văn bản hơi méo mó do sự khúc xạ của giọt nước.
Nghiêm Nhược Quân để lại ấn tượng sâu sắc cho Lâm Trục: dung mạo thanh lãnh thoát tục, nụ cười ôn hòa lịch thiệp, phong thái trực tính mạnh mẽ...
Đúng như ấn tượng đầu tiên anh để lại cho Lâm Trục, tin nhắn Nghiêm Nhược Quân gửi đến cũng vô cùng thẳng thắn: [Alpha đang phát tình trong nhà vệ sinh là cậu?]
Lâm Trục nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, hơi thở gấp gáp, thái dương phập phồng, như có thứ gì đó nổ tung bên trong, khiến cậu bứt rứt không yên.
Trước khi màn hình tắt, cậu gõ chữ: [Có thể làm phiền anh tìm người gửi cho tôi thuốc ức chế...]
Chưa gõ hết câu, cũng không đợi hệ thống nhắc nhở, Lâm Trục đã nhấn giữ nút xóa, xóa sạch tất cả.
Cậu mím môi, ngón tay nhanh chóng di chuyển lại trên màn hình: [Đúng, tôi phát tình rồi, bây giờ anh có tiện không?]
Đối phương nhanh chóng trả lời: [Tiện gì?]
Lâm Trục chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc đến mức sắp bốc khói, cậu vô thức liếm liếm răng nanh, rồi lại nghiến răng hai cái, để lại vết răng sâu trên môi.
[Cho tôi đánh dấu tạm thời.]