Thiếu niên đang tuổi ăn tuổi lớn, nếu như không phải cuộc sống quá bức bách, ai chịu mỗi ngày đến gian phát chẩn cho người vô gia cư thế này.
Cừu Lệ vừa ngồi xuống, ăn được hai miếng cơm đã thấy Hoắc Thành dẫn theo mấy tên tùy tùng trung thành trào phúng cười nói: “Nhóc con, ăn như thế này cũng quá keo kiệt rồi đấy.”
Cừu Lệ mí mắt cũng chẳng thèm nhấc, tiếp tục chuyên tâm làm việc của mình.
Hoắc Thành đặt chân lên chiếc ghế bên cạnh anh, từ trên cao nhìn xuống, ngông nghênh nói: “Rất nhiều chuyện đều có thể thương lượng, không nhất thiết phải bức bách nhau đến mức này, chỉ cần mày chia tay Khương Vũ, tao sẽ giúp mày lấy lại học bổng, thuận lợi tốt nghiệp.”
Thấy Cừu Lệ vẫn bất vi sở động, Hoặc Thành bèn ngồi xuống, tiếp tục khuyên nhủ: “Không phải thỏa thuận giữa mày và trường có điều khoản nói rằng học phí học kỳ năm 1 đại học cũng được tính vào học bổng sao? Chỉ cần mày để cô ấy đi, tao có thể giúp…”
Hoắc Thành còn chưa nói xong, đã thấy đối phương nhếch miệng chế nhạo: “Mày thảm đến mức này rồi à?”
“Mày… ý mày là gì?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT