"Xác thực là vậy, có điều 19 tuổi tôi đã ra ngoài, ở nhà cũng không nán lại lâu thì có thể có kinh nghiệm gì?" Quý Kiến Quân lắc đầu bất đắc dĩ nói: "Thật sự có kinh nghiệm, cháu còn có thể giấu diếm sao? Quốc gia lớn như vậy, nhiều nhà trái cây còn không phải là vẫn bán như thường sao? Đều là cùng một thôn, tôi khẳng định phải săn sóc thôn của mình trước.

"Chẳng lẽ thật sự kỳ lạ giống như mọi người nói, nhà cậu có Hồ Đại Tiên hỗ trợ?" Một người anh em họ của Ông Quý hỏi.

"Phụt." Quý Kiến Quân hớp một ngụm nước trà thì phun ra ngoài, bất đắc dĩ cười nói: “Bác à, cháu là người đi lính, chủ nghĩa vô thần, bác đừng đùa nữa, cái gì mà Hồ Đại Tiên, rõ ràng là vợ cháu vượng nhà!”

Một câu vượng nhà, cả gia đình người bác này đã bị một cục đá chặn ngang.

Hiện tại bên ngoài có hai cái thuyết pháp, một cái nói vợ Kiến Quân dựa vào Hồ Đại Tiên phát huy pháp thuật, lúc này mới có thể trồng quả giống sống.

Còn có chính là nói vợ Kiến Quân vượng nhà, bởi vì chính mình vượng, vì lẽ đó cũng mang theo trong nhà cũng cùng vượng, nuôi dưỡng thứ gì thì thứ đó ngoan, trồng cái gì thì cái đó thành.

Nói Hồ Đại Tiên, kỳ thực ngay chính bác Quý cũng không quá tin tưởng, Hồ Đại Tiên từ đầu tới? Điều này nếu như đặt ở vào thời gian trước, vậy thì phải bắt rồi bị chọi đá rồi.

Nếu như nói vượng nhà, điều này ngược lại cũng đúng thật sự có chuyện như vậy.

Người vợ kia của Kiến Quân, trước đây ông hẳn là không có gì ấn tượng, thế nhưng lúc nhìn thấy gần nhất, thật là khỏi nói có bao nhiêu phúc khí, khí thế toàn thân, tiểu thư của nhà địa chủ trước đều không có thứ khí độ đó của cô ấy.

Bác Quý lớn tuổi, kiến thức nhiều, trước đây khi còn bé còn đã từng đi làm việc cho nhà địa chủ, tự nhiên hiểu nhiều, ấn tượng cũng sâu sắc.

Vì lẽ đó muốn nói người vợ kia của Kiến Quân vượng nhà, chuyện đó xác thực là có mấy phần tin cậy.

"Bác à, bác nếm thử thịt bò này, là vợ cháu làm cho, cháu lớn như vậy cũng chưa từng ăn qua thịt bò nào mà ăn ngon như vậy." Quý Kiến Quân nói, đem đĩa thịt bò mà anh bê tới đưa sang.

Ông Quý tuy rằng tâm trạng không vui lắm, nhưng cũng nể tình, nếm thử một miếng, tức khắc sững sờ.

Thứ thịt này cùng với bánh bao nhân thịt mà sáu mươi năm trước ông ăn ở nhà địa chủ, mùi vị cũng như thế, ngon đến nỗi ông muốn nuột luôn cả đầu lưỡi.

Cuối cùng tuy rằng vẫn chưa đạt được biện pháp trồng quả giống, nhưng cũng là trò chuyện với nhau thật vui.

Đến cùng cũng là bác ruột, vì lẽ đó Quý Kiến Quân gợi ý, sau này anh còn muốn ra ngoài học tập, đến lúc đó mang theo Quý Kiến Lâm cùng nhau đi.

Quý Kiến Lâm chính là người con lớn nhất của bác Quý, cùng Quý Kiến Quân là anh em họ, quan hệ cũng là khá là thân cận .

Có cái hứa hẹn này của Quý Kiến Quân, trên mặt bác Quý cũng mang theo nụ cười.

Lúc bưng mâm trở lại, Quý Kiến Quân đã đem việc này nói qua với vợ anh.

"Được đó, chỉ cần anh ta đừng gây cản trở cho anh là được." Tô Đan Hồng nói.

Quý Kiến Lâm cô cũng biết, làm việc không tinh tế lắm, trước kia bác gái cả còn đến tìm cô, ý tứ chính là thêm một vị trí cho Quý Kiến Lâm, có điều Tô Đan Hồng khéo léo từ chối, nói nhân thủ đủ rồi, bằng không thì khẳng định tăng thêm cho.

Tóm lại thân thích một nơi, một cái thôn, một chút thể diện vẫn là phải duy trì.

Vì lẽ đó Tô Đan Hồng không có ý kiến.

"Đến lúc đó học như nhau, nếu như anh ta không học được, bác cả cũng không thể trách chúng ta." Quý Kiến Quân cười nói.

"Đúng rồi, nếu anh muốn ra ngoài đi học, còn phải đi thi chứng chỉ điều khiển xe, sau này lái xe vận chuyển các loại trái cây, đều cần dùng đến đó." Tô Đan Hồng nghĩ tới, nói.

"Bằng lái anh ở bộ đội đã thi qua rồi." Quý Kiến Quân nghe vậy thì nói.

"Thi qua rồi? Em làm sao không biết." Tô Đan Hồng kinh ngạc nhìn anh.

"Khi đó còn chưa đối đãi với em tốt, nhàn rỗi không có chuyện gì đã cùng sư phụ học, cũng thuận tiện thi lấy bằng, có điều vẫn không dùng." Quý Kiến Quân nói.

"Vậy thì bớt việc hơn nhiều." Tô Đan Hồng gật đầu nói.

"Nếu như mua xe mà nói, chuyện đó sợ là phí không ít tiền." Quý Kiến Quân do dự một chút, nói rằng.

Vợ anh còn có kế hoạch muốn mua nhà đây, tiền này cũng phải dựa vào vợ anh kiếm.

Tô Đan Hồng còn có thể không biết anh đang suy nghĩ cái gì? Lườm anh một cái, tức giận nói: “Anh đừng mơ mộng quá, tiền mua xe này tự anh kiếm đi, tiền em kiếm được phải đợi cuối năm mua nhà đây.”

Cô cảm thấy không thể cái gì cũng đều nhận thầu, thế nào cũng phải cho Kiến Quân nhà cô một cơ hội biểu hiện, anh mới là chủ nhân một gia đình, cũng không thể để anh không có tôn nghiêm của nam nhân.

Quả nhiên vừa nghe lời này của cô, đôi mắt Quý Kiến Quân sáng ngời, lập tức bảo đảm nói với cô: “Đan Hồng em yên tâm, anh nhất định có thể mua một chiếc xe trở về, anh đều đã nghĩ kỹ, nếu như sang năm vườn hoa quả được mùa, đến lúc đó thì mượn dùng xe của ông Tần, anh với ông ấy quan hệ thân thiết lắm, đến lúc đó cho ấy một chút tiền phí vất vả, không để cho ông ấy làm không công là được, chờ kiếm tiền lời, ta ngay lập tức mua xe!”

"Chính anh quyết định đi, những việc này em mặc kệ." Tô Đan Hồng rối rắm, cũng còn tốt chính mình phanh lại đúng lúc, xem Kiến Quân nhà cô kích động.

Quý Kiến Quân rất cao hứng.

Tô Đan Hồng đem anh đẩy ra ngoài thì bắt đầu thêu bức thêu của mình.

Cô còn có thể tiếp tục thêu ba, bốn tháng, một tháng cuối cùng cô sẽ không thêu. Lúc đó kiểm tra lại một chút có bỏ sót thứ gì chưa chuẩn bị cho em bé hay không, lại bổ sung thêm là được.

Bởi vì nhìn thấy vườn trái cây của Quý Kiến Quân có chiều hướng phát triển, vì lẽ đó người trong thôn dù cho không đạt được ý kiến gì hữu dụng, nhưng cũng xác thực là có người cùng làm.

Có điều quan hệ không phải rất gần, Quý Kiến Quân tự nhiên không để ý tới nhiều.

Mỗi ngày thì lên núi hỗ trợ xây tường, tốc độ anh xây tường cũng là cực nhanh, hơn nữa có anh ở đó, hai anh em Quý Kiến Quốc và Quý Kiến Nghiệm làm việc đều lên tinh thần , không dám to gan kéo dài công việc.

Tô Đan Hồng thì sau khi thêu, phụ trách làm cơm cho Quý Kiến Quân, bởi vì Quý Kiến Quân đi hỗ trợ, vì lẽ đó đồ ăn trưa của mấy người cũng đều nâng thành một cấp.

Đặc biệt là Tô Đan Hồng đưa một khối thịt kho tàu đã làm xong cho mẹ Quý, khỏi nói là có bao nhiêu đỡ thèm, cân lượng vừa đủ, tư vị mùi hương, mẹ Quý ăn đều lén đem riêng về.

Dặn dò Tô Đan Hồng, không để cho cô làm nhiều như vậy.

Tô Đan Hồng không coi là việc to tát: “Mẹ, đều là người mình, ăn thì cho ăn, cũng không có gì.”

Người ở trên núi ăn cơm có cha Quý, Quý Kiến Quốc, Quý Kiến Nghiệp, còn có Quý Kiến Quân, chỉ có Hứa Ái Đảng cùng Quý Hồng Quân là thuê, có điều Tô Đan Hồng nhìn hai người bọn họ làm việc tương đối hài lòng, cũng có ý muốn thuê lâu dài, vì lẽ đó cho ăn cũng không có gì.

Lại nói, Quý Kiến Quân cũng ở đây, cô không nỡ để Quý Kiến Quân ăn bánh màn thầu phối cùng dưa muối.

Ngày này Quý Kiến Quân trở về, tắm xong thì ăn cơm tối, Tô Đan Hồng nói rằng: “Trong thôn chúng ta khi nào có thể có điện đây?”

"Anh phỏng chừng năm nay cũng gần như ." Quý Kiến Quân nói rằng: “Anh nghe anh cả nói, trước thôn đã xây đến, chờ thôn Cát Gia xây xong thì đến phiên chúng ta, nên trước Tết năm nay có thể mở điện cho thôn chúng ta.”

Anh ở trong bộ đội thì cũng là có điện, có điện có thể so với không điện thuận tiện hơn nhiều.

"Lần trước em tới nhà chị Hồng, em thấy chị ấy có tủ lạnh, còn có máy giặt, đúng rồi, còn có TV lớn." Tô Đan Hồng có chút trông mà thèm nói.

Đến lúc con vừa sinh ra, một ngày không biết phải thay bao nhiêu tã đây, hơn nữa trời lạnh quá thì trực tiếp vứt quần áo vào máy giặt, bớt bao nhiêu việc?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play