Tác giả: Đường Tửu Nguyệt
Sau bữa tối, đoàn khách quý tiếp tục di chuyển đến địa điểm tiếp theo, nơi họ sẽ lưu trú trong vài ngày tới. Trên đường đi, các vị khách vừa ngắm cảnh vừa trò chuyện rôm rả về chuyến đi.
Tuy nhiên, giữa bầu không khí náo nhiệt bỗng xuất hiện một âm thanh lạc điệu. Tôn Hoa bỗng nhiên đổi chủ đề: “Tôi thấy con người vẫn phải theo đuổi nghệ thuật, như tôi đây, đã tự biên tự diễn vài bộ phim điện ảnh lớn rồi.”
Vì là khách mời mới nên mọi người vẫn khá nể mặt, tạm dừng nói chuyện để nghe anh ta. Tôn Hoa thấy mọi người đều chú ý đến mình thì rất hài lòng, dù sao một nghệ sĩ như anh ta phải được đối xử như vậy mới phải. Anh ta ngẩng đầu, hắng giọng rồi tiếp tục: “Nhưng mà cái đám khán giả kia một chút trình độ thưởng thức cũng không có, lại dám nói phim tôi quay là phim rác. Tôi thấy là bọn họ không xứng xem loại phim sâu sắc như vậy. Nhưng mà tôi cũng không để bụng, dù sao cũng chỉ là lời nói của một đám ô hợp thôi…” Anh ta thao thao bất tuyệt một hồi lâu, sự thật chứng minh anh ta vẫn để bụng lời bình của khán giả, nếu không thì đã không đến mức canh cánh trong lòng mà phải nói ra như vậy.
Lâm Dịch nghe xong không nhịn được bật cười. Tôn Hoa thấy vậy lập tức trừng mắt nhìn anh: “Anh cười cái gì?”
Lâm Dịch thản nhiên nói: “Không có gì, chỉ muốn nói, có khả năng nào là phim của anh quay dở thật, chứ không phải khán giả không biết thưởng thức?”
Tôn Hoa: “…” Anh ta thẹn quá hóa giận nói: “Anh biết cái gì gọi là nghệ thuật không?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT