tác giả Quang Hải
edit Trăng Sáng Hạ Sang
"Tích! Ký chủ có muốn sử dụng Thời Gian Phòng Học không?"
"Xác nhận sử dụng."
"Tích! Xin ký chủ thiết lập thời lượng sử dụng."
"Hai năm đi." Nếu phải dùng Thời Gian Phòng Học để học tập, Lục Ly cảm thấy một năm thì quá ít, hai năm là vừa đủ — không quá dài mà cũng không ngắn.
"Tích! Cấp bậc ký chủ không đủ, xin thiết lập lại thời gian."
"Vậy... hai mươi ba tháng ba mươi ngày." Lục Ly dò xét nói.
"Ký chủ xác định chứ?" Hình như Lục Ly nghe thấy hệ thống nghiến răng ken két, nhưng chắc chỉ là ảo giác thôi.
"Xác định."
"Tích! Đang kiểm tra kỹ năng học tập hiện có của ký chủ… kinh nghiệm kỹ năng hỗn hợp chưa đủ, kích hoạt chế độ ép buộc học tập."
Lục Ly còn chưa kịp phản ứng thì tầm mắt tối sầm, rồi ngay sau đó sáng bừng trở lại. Hắn bò dậy khỏi bãi cỏ ướt sũng, ngơ ngác nhìn quanh: trời xanh mây trắng, đồng quê mênh mông bát ngát, không khí trong lành tươi mới.
Đảo mắt nhìn quanh, ánh mắt Lục Ly bỗng định trụ tại một điểm...
Là một bé hổ con?!
Là một con nghiện mèo lâu năm, Lục Ly yêu động vật, đặc biệt là loài mèo, dù là mèo lớn hay nhỏ đều mê tít.
Mà hiện tại, ngay trước mắt hắn, cách chưa đầy ba mét là một chú hổ con đang nằm bò, đôi mắt tròn xoe chăm chú nhìn hắn, lông mềm mượt, móng vuốt bám chặt trên mặt đất, dưới bàn chân còn thấy rõ lớp đệm thịt hồng hồng. Lục Ly ôm ngực, cảm giác này… đúng là kích thích mà!
Không cưỡng lại được, hắn tiến lại gần, bế lấy bé hổ con.
"Xin ký chủ tranh thủ thời gian học tập, đừng lãng phí thời gian." Hệ thống rốt cuộc không nhịn được mà nhắc nhở.
"Khụ khụ…" Lục Ly khẽ ho một tiếng, luyến tiếc nhìn bé hổ đáng yêu trong lòng, cuối cùng nhẹ nhàng xoa một cái rồi đặt xuống rời đi.
"Sao trong Thời Gian Phòng Học lại có hổ con thế?"
"Để giảm bớt áp lực tâm lý trong tương lai của ký chủ." Giọng điệu hệ thống cực kỳ thâm ý. Lục Ly nghe vậy thì trong lòng trỗi dậy dự cảm chẳng lành, và không ngoài dự đoán, nó nhanh chóng thành sự thật.
…
"Ngoại treo phần thưởng đâu? Làm người thắng cuộc chẳng lẽ phải gian khổ đến thế sao?" Lục Ly nhìn chín kỹ năng hỗn hợp của mình rốt cuộc đều đạt kinh nghiệm tối đa, không nhịn được mà phun tào.
Học không đáng sợ, đáng sợ là học liên tục không nghỉ, đến thời gian thở cũng không có. Nếu không nhờ có bé hổ con giúp giải tỏa áp lực, Lục Ly cảm thấy mình chắc chắn phát điên.
"Ký chủ cảm thấy nếu giờ đi thi đại học thì có thể đạt bao nhiêu điểm?"
"Điểm tuyệt đối, cảm ơn." Lục Ly đáp.
"Chỉ lý thuyết là chưa đủ, kỹ năng cần luyện tập thật nhiều mới có thể nắm chắc. Hệ thống mong có cơ hội được thấy ký chủ quay lại Thời Gian Phòng Học học tiếp."
Thời Gian Phòng Học cái gì chứ, rõ ràng là phòng tra tấn! Lục Ly thầm thề, lần sau tuyệt đối không bước vào nữa.
…
"Lục Ly, hôm qua cậu giúp Quỷ Dương bắt nạt Trần Dịch bị Lục Hạo bêu rếu khắp nơi rồi, giờ trong lớp ai cũng nhìn cậu bằng ánh mắt không thiện cảm, cẩn thận đấy." Lư Thượng Vĩ kéo Lục Ly trốn vào góc cầu thang, thấp giọng cảnh báo, vẻ mặt sợ hãi bị người khác phát hiện.
"Bắt nạt Trần Dịch?" Lục Ly ngẩn ra, không ngờ chuyện hôm qua rõ ràng như thế lại có thể bị xuyên tạc trắng trợn. Hắn bật cười, kể lại đầu đuôi sự việc cho Lư Thượng Vĩ nghe, khiến cậu ta trợn tròn mắt, mất một lúc mới lấy lại tinh thần.
"Lục Hạo này đúng là biết bịa chuyện!" Lư Thượng Vĩ sững sờ nói.
"Phải rồi, cậu nói chuyện này là do Lục Hạo tung ra?"
"Đúng thế, sáng nay tới trường tớ đã nghe Lục Hạo kể lại chuyện này với người lớp bên, sau đó tớ hỏi Vương Gia Dương thì xác nhận đúng là từ miệng Lục Hạo mà ra."
Lục Ly bật cười, vỗ vai Lư Thượng Vĩ trấn an: "Lục Hạo làm vậy cũng vô ích thôi, tớ tin giáo viên sẽ làm rõ đầu đuôi câu chuyện, đến lúc đó mọi người sẽ biết chân tướng."
"Ừ nhỉ." Lư Thượng Vĩ cũng thấy yên tâm hơn.
"Đi thôi, về lớp, sắp vào tiết rồi." Lục Ly nhìn đồng hồ nói.
Tiết học chưa bắt đầu bao lâu thì Diêu Thu đã gọi cậu ra ngoài.
"Thầy gọi em có việc gì vậy ạ?" Lục Ly hỏi.
Diêu Thu lắc đầu, cô cũng không biết. Là hiệu trưởng chủ nhiệm đích thân dặn phải đưa Lục Ly đến.
"Lục Ly, chào buổi sáng." Oss mỉm cười nhẹ nhàng, ánh mắt bình thản nhưng mang theo vài phần nhiệt huyết nhìn thân hình cao gầy của Lục Ly.
"Oss, chào buổi sáng." Lục Ly gật đầu đáp lễ, rồi lần lượt chào các thầy cô xung quanh.
"Tôi sắp quay về nước M rồi, có thứ này muốn đưa cho cậu." Oss nói, đưa ra một tấm thiệp mời.
Thiệp mời tham gia cuộc thi toán học quốc tế? Lục Ly không mấy quen thuộc, nhưng nhìn biểu cảm nghẹn thở của các giáo viên bên cạnh thì biết rõ, tấm thiệp này không đơn giản, mà là vô cùng quan trọng.
"Hãy giữ kỹ thiệp mời này, đến lúc đó cậu có thể đến M quốc trực tiếp dự thi, không cần qua các vòng tuyển chọn rườm rà. Tôi nghe nói học sinh Hoa Quốc các cậu muốn thi thì phải trải qua vô số vòng sàng lọc, thật là phiền phức." Oss nhíu mày, tỏ vẻ khó chịu.
"Tôi rất mong được thấy cậu ở trường thi. Có cậu, cuộc thi lần này chắc chắn không nhàm chán. Không biết là tôi sẽ tiếp tục giành quán quân, hay là cậu sẽ đánh bại tôi đây." Oss cười, ánh mắt lộ rõ sự mong chờ.
Giỏi ghê! Tôi "áo" thật rồi!
Tại sao cậu lại tin tôi đến thế? Nghe cậu nói xong, tự nhiên tôi thấy mình thật xuất sắc, như thể có thể đè bẹp cả thiên hạ! Nhưng mà tôi đã làm gì để cậu tin vậy? Thành tích trước kia của tôi rõ ràng là một học sinh bình thường mà!
Lục Ly trong lòng gào thét, không ngừng phun tào.
Nhìn Oss rời đi trên xe, Lục Ly quay người liền thấy mấy ánh mắt nóng rực dán chặt vào tay phải của mình — nơi đang cầm tấm thiệp mời.
"Lục Ly, cho tôi sờ thử một chút được không?" Diêu Thu căng thẳng hỏi.
"Đương nhiên, cô cứ cầm đi." Lục Ly ngẩn ra, không ngờ Diêu Thu lại để ý tới thứ này, liền đưa cho cô.
Diêu Thu cẩn thận lau mồ hôi tay bằng khăn giấy, sau đó vô cùng nhẹ nhàng đón lấy, động tác ôn nhu đến cực điểm.
Hiệu trưởng bên cạnh cũng mặt đầy hưng phấn, nóng lòng muốn sờ thử.
Lục Ly thật sự không hiểu vì sao mọi người lại phản ứng khoa trương đến vậy.
"Tiểu tử cậu chắc còn chưa biết tấm thiệp này quan trọng tới mức nào đâu." Hiệu trưởng cười nói. Hóa ra Lục Ly trong lúc vô ý đã nói ra hết mọi chuyện.
"Tấm thiệp mời này, toàn Hoa Quốc chỉ có năm cái! Nói cách khác, cả nước chỉ có năm học sinh được mời trực tiếp tham gia cuộc thi này! Cậu nghĩ xem nó quan trọng đến mức nào!"
(Còn tiếp… )