Tần Phạn đứng dậy, đi đến trước cửa sổ sát đất, nhìn mặt trời ấm áp bên ngoài, nhưng một cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng.
Cô ấy im lặng vài giây, đột nhiên khẽ bật cười: "Chú hai nghĩ con phải đến tiễn sao?"
Tần Lâm như không nghe ra ý nghĩa sâu xa trong giọng điệu của Tần Phạn, thản nhiên đáp: "Mặc dù con và mẹ con có chút hiểu lầm, nhưng dù sao ơn sinh thành cũng lớn hơn trời, bà ấy tinh thần không tốt cũng vì ngày đêm nhớ con, có lẽ con đến thăm bà ấy, bà ấy sẽ khỏe lại thôi."
"Khỏe lại rồi thì không cần đến viện điều dưỡng nữa."
Ngón tay Tần Phạn tùy ý vuốt ve chuỗi hạt Phật màu đen: "Ồ, hóa ra con quan trọng đến vậy cơ à."
Thấy Tần Phạn tuyệt nhiên không nhắc đến việc đến thăm Tần phu nhân, Tần Lâm khá kiên nhẫn: "Con đương nhiên là quan trọng, Phạn Phạn, dù sao chúng ta cũng là người một nhà."
Tần Phạn như không có chuyện gì, như thể tùy tiện nói: "Nếu đã vậy, vậy chú hai trả lại cổ phần của bố con cho con đi, người một nhà đứng tên ai chẳng như nhau."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT