♡  26

Một nam sinh đẹp trai ở dưới tầng kí túc xá ôm ghi-ta đàn, thỉnh thoảng lại nhìn lên tầng hai, trong mắt đầy dịu dàng.

Đột nhiên từ cửa sổ phòng đó xuất hiện một người: “Mẹ nó, anh có để bọn tôi yên không! Đây là kí túc xá nam, anh bị bệnh à?”

Cùng với tiếng rống giận còn kèm theo một chậu nước rửa chân, nam sinh mỉm cười lấy từ trong ngực ra một đóa hoa hồng vừa bị tưới ướt.

“Lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt em, anh đã biết mình bị bệnh, bệnh tương tư.”

♡  27

Sau tai nạn xe cộ, hắn bị mất trí nhớ…

Không nhớ rõ mình là ai, lại càng không nhớ chàng trai ấy là ai…

Chàng trai biết vậy cũng không tức giận, ít nhất hắn còn sống…

Chàng trai cẩn thận chăm sóc hắn, ngay cả bác sĩ cũng nói chàng trai đúng là một em trai tốt…

Tối đến hắn nhìn chàng trai thở dài: “Cái kiểu mất trí nhớ cẩu huyết như vậy mà em lại có thể bình tĩnh như vậy, anh giả vờ đến mức không còn thú vị.”

Chàng trai yên lặng ngẩng đầu liếc hắn một cái, hung hăng véo hắn một cái: “Giả vờ em gái anh ấy!”

♡  28

Có một đôi bạn tốt rất kì lạ, một người rất trầm mặc, một người lại hướng nội, hay thẹn thùng, hơn nữa cả hai đều không hề hẹn hò ai suốt thời đại học.

Hỏi lí do đều nói đã có người trong lòng.

Gặp lại nhau sau khi tốt nghiệp vài năm, bên cạnh hắn là một cô gái hay đỏ mặt ngượng ngùng, bên cạnh cậu là một cô gái trầm tĩnh ít nói.

Nhìn nhau cười ảm đạm, vẫy tay tạm biệt, không hề quay đầu lại…

Thế giới này lẽ ra có rất nhiều người không thể được ở bên nhau, đành phải tìm một người giống thế đã là đủ lắm rồi.

♡ 29

Hắn là tác gia nổi tiếng, y là biên tập viên của hắn.

Y mỗi ngày bưng trà đưa nước, giặt quần áo, nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa, chỉ bởi vì điều đấy có thể giúp hắn sáng tác nhanh hơn, không kéo bản thảo, nhưng hắn lại thường uống trà ngắm y ra sức hầu hạ hắn.

Rốt cục có một ngày y mệt mà ngã bệnh, lo lắng bản thảo sẽ không có, lại không ngờ hắn lại vẫn giao bản thảo đúng hạn.

Hắn nói: “Tôi mới không cần ai ngoài cậu đến thúc bản thảo.” Y vui vẻ, nghĩ thầm, vẫn là thành thật tiếp tục ốm thôi ~

♡ 30

Ngày xưa, cha mẹ hắn thả một đống đồ vật trước mặt hắn cho hắn chọn, hắn lại bò đến nắm ngón tay tôi.

Mười tuổi, hắn nghịch ngợm mắc lỗi, tôi nhận tội thay hắn.

Mười lăm tuổi giúp hắn viết thư tình cưa gái, tôi trộm giữ lại, đem “cô ấy” đổi thành “cậu ấy”

Mười bảy tuổi hắn hẹn hò lần đầu tiên, tôi canh chừng thay hắn.

Sau đó, tôi cầm lá thư tình kia đi tìm hắn, hắn bị kích động, cầm lấy tay tôi: “Tớ muốn kết hôn, cậu làm người đàn ông của tớ đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play