Cho tới nay tôi không biết đã phải chịu bao đau khổ do Trương Thiên Tường gây ra. May mắn tôi đủ mạnh mẽ, cuối cùng vẫn sống lại.
Một năm sau, tôi cũng nắm trong tay mùa xuân tình yêu đầu tiên của đời người. Nhớ rõ ngày đó giới thiệu bạn gái đầu tiên của tôi cho Trương Thiên Tường, cậu ấy vô cùng không để ý mặt mũi, khóc một trận.
“Em quen cậu ấy sao?”
Tôi hỏi bạn gái, thập phần hoài nghi có phải mình đã cướp người trong lòng của bạn tốt hay không.
“Không có.”
Bạn gái mờ mịt, cũng bị Trương Thiên Tường đang khóc đến chết đi sống lại kia dọa.
Ngày đó, cậu ấy khóc suốt một giờ, nước mắt tuôn không ngừng, lúc ấy tôi mới biết tuyến lệ của con trai hóa ra cũng phát triển vậy.
Không biết có phải do tôi nghĩ nhiều hay không, khi tôi hẹn hò với người đẹp, thằng nhóc kia cũng trở nên bình thường. Không còn nghiên cứu mấy cái vu thuật không thực tế, cũng không còn như con giun suốt ngày đi đằng sau tôi. Tuy rằng đôi khi tôi đi đâu đó, vẫn đến nhà tôi ăn cơm, nhưng cảm giác chúng tôi trở nên xa lạ.
Có một vài thứ, rạn nứt chính là rạn nứt, cho dù rơi nhiều nước mắt thế nào, cuối cùng cũng không thể lành lại được.
Nửa năm sau, tôi chia tay với bạn gái. Bị lừa tiền, lừa sắc, còn bị bạn trai mới của người kia đánh cho một trận, cả đời tôi chưa bao giờ thảm hại như vậy.
Đếm đó, người nhặt tôi về từ công viên là Trương Thiên Tường.
“Đêm nay trước hết cứ ở nhà tớ đi? Tớ sẽ nói với bác gái sau.”
“Được.”
Tôi thoát lực ngã lên trên giường Trương Thiên Tường, trong đầu trống rỗng.
Trong lúc Trương Thiên Tường tắm rửa, tôi nhàm chán lục lọi sách trên giá sách cậu ấy, thằng nhóc này quả nhiên là hoàn toàn thay đổi, nhớ rõ trước kia giá sách của cậu ấy, mười quyển thì chín quyển là cái gì mà Hắc Ma Pháp, Thuật nguyền rủa Tây Phương, rồi mấy bộ sách kì quái khác, hiện tại cuối cùng cũng trở về bình thường.
“Ô?”
Vừa mới cảm thán thằng nhóc này cuối cùng cũng trở về với chính đạo, một đơn thuốc viết tay ố vàng từ trong sách rơi ra.
Cái này còn không phải là chứng cớ phạm tội lúc cậu còn bé?
Tôi đang định sau khi Trương Thiên Tường tắm xong sẽ lấy tờ giấy này ra chế nhạo cậu ấy một phen. Nhưng khi nhìn thấy mấy dược liệu trên đơn thuốc lại cười không thành tiếng.
Chung tình dược
Dược liệu: Nước mắt ếch, lời chú 3 gram nước mắt, 5 gram muối…
Công hiệu: Sau khi uống sẽ ngay lập tức yêu người nhìn vào mắt mình đầu tiên.
Trong nháy mắt, tôi đột nhiên phát hiện ra mình đã để vuột mất cái gì, ý nghĩ muốn khóc đột nhiên xuất hiện, còn mãnh liệt hơn cảm giác bị bạn gái trước lừa gạt.
“Tớ tắm xong rồi… Cậu… Cậu làm sao vậy?”
Sau khi Trương Thiên Tường trở về phòng, liền nhìn thấy khuôn mặt đang cố nén nước mắt của tôi.
“Nếu khó chịu quá, khóc một chút sẽ thấy tốt hơn.”
Trương Thiên Tường vỗ vỗ lên vai tôi, tưởng rằng tôi đau lòng vì chuyện chia tay.
“Cậu biết chung tình dược không?”
“Cái đó… Vô dụng.”
Trương Thiên Tường bối rối xoay mặt, câu hỏi này gợi lại kí ức cậu không thích.
“Hữu dụng, chỉ là đơn thuốc của cậu còn chưa đủ.”
Tôi cầm lấy tờ giấy kia, Trương Thiên Tường biết đó là cái gì. Mở miệng lại không biết giải thích như thế nào.
“Trong vòng hai năm sau khi uống thuốc, phải thêm lời chú nắm tay, thuốc mới có công hiệu.”
Tay của tôi nắm lấy tay cậu ấy, hóa ra có thứ gì đó vẫn chưa vỡ tan.
End