[Nói dối. Mỗi lần anh có tiền đều chỉ nghĩ đến việc đánh một ván lớn, và không bao giờ nghĩ đến chuyện trả lại tiền.]
"An Quân, anh thật sự hối hận rồi. Nể tình anh là sư huynh của em, cũng đã từng dìu dắt em, cho anh một cơ hội nữa đi. Anh thật sự sẽ sửa. Sau này anh sẽ viết nhiều bài hát hơn, chạy nhiều show hơn, chắc chắn sẽ trả lại hết tiền cho em. Nhưng nếu bị người khác biết chuyện này, sự nghiệp của anh sẽ tiêu tan, lúc đó anh càng không có cách nào trả tiền được.”
[Nói dối. Ai tin lời con bạc, tôi khinh. Bây giờ anh còn tâm trí đâu mà viết nhạc. Đã từng chứng kiến những dòng tiền lớn như vậy trên sòng bạc, khái niệm về tiền bạc của anh đã không còn bình thường nữa rồi. Thậm chí anh còn cảm thấy tiền kiếm được từ show diễn chỉ là tiền lẻ, không bằng một ván bài của anh trên sòng.]
Người An gia vừa xem Vu Như Sóc nước mắt nước mũi dàn dụa biểu diễn, vừa nghe An Linh câu nào câu nấy đáp lại vạch trần. Họ đã quá đủ với khả năng nói dối trắng trợn, mười câu thì cả mười câu đều là dối trá của một con bạc. Tất cả đều nhìn Vu Như Sóc như đang xem một tên hề.
Vu Như Sóc thấy mình khóc lóc kể lể lâu như vậy mà An Quân vẫn không có chút phản ứng nào, ngược lại còn dùng một ánh mắt kỳ lạ nhìn mình. Trong lòng hắn không khỏi nảy sinh chút oán hận, nhưng trên mặt đương nhiên không thể biểu hiện ra.
Đồng thời, Vu Như Sóc lại cảm thấy có chút kỳ quái. Rõ ràng An Quân mà hắn biết là một người rất mềm lòng, tại sao hắn đã đáng thương đến vậy mà An Quân vẫn có thể thờ ơ?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT