"Bà dựa vào đâu mà đánh người! Bà!" Vương Thanh Thanh hiển nhiên không ngờ tới, ngay cả Tần Vãn Lam và Tôn Hữu Thiệu cũng chưa động thủ với cô ta, Bùi Ngọc Ngưng lại có thể đến đánh cô ta.
"Chát!" Lại một tiếng giòn vang, bên má kia của Vương Thanh Thanh cũng ăn một cái tát: "Đánh chính là cái loại không biết xấu hổ như các người, dám bắt nạt con bé Vãn Lam của chúng ta!"
Bùi Ngọc Ngưng sau khi đánh xong lại tung chân đá Tề Tùng đang nằm trên đất một cái, chủ trương mưa móc đều dính. Lúc này bà mới thở ra một hơi dài, cảm thấy trong lòng thoải mái hơn rất nhiều.
Những người còn lại đều sững sờ tại chỗ, ngay cả mấy người bảo an cũng run lên một chút, vội vàng kéo Tề Tùng đang ngã trên đất dậy và khống chế lại.
Thu Niệm đưa một ngón tay chọc vào lưng An Linh, nhẹ giọng hỏi: "An Linh, trước đây cậu có từng thấy mẹ tớ như vậy không?"
"Không, không có." An Linh nuốt nước bọt: "Đây là lần đầu tiên tớ thấy mẹ tức giận như vậy."
Tần Vãn Lam vội vàng đến vuốt lưng cho Bùi Ngọc Ngưng: "Dì đừng tức giận, vì hai người như vậy không đáng đâu ạ."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play