Tư thế nằm xụi lơ như một con cá mặn của cô trông tự nhiên đến mức khiến mấy người chơi còn lại sững sờ mất một lúc lâu vẫn chưa hoàn hồn.


Ước chừng vài phút sau, bốn người còn lại đã kiểm tra xong đồ đạc của mình, bắt đầu trò chuyện với nhau.


“Kế Hoạch Mười Ngày” tuy là game sinh tồn, nhưng lại không quy định rõ số lượng người cần để vượt ải.


Nói cách khác, tính cạnh tranh của trò chơi này không cao.


Từ việc phân chia nghề nghiệp cũng có thể thấy, so với tranh đấu, nhà phát triển game càng hy vọng người chơi hợp tác với nhau hơn.


Thế nên giữa người chơi vốn không có mâu thuẫn tự nhiên nào cả. Trừ tên ăn mày có kỹ năng “trộm cắp”.


Dù sao cũng chẳng ai muốn dâng tặng những món đồ mình vất vả thu thập được cho kẻ khác.


Xác nhận đối phương đều có thái độ hòa nhã, mấy người chơi bèn tụ lại bàn chuyện ra ngoài khám phá.


“Ta đã bị dịch chuyển đến cùng nhau thì chi bằng lập nhóm, hỗ trợ lẫn nhau một chút.”


Ai cũng đồng ý ngay.


“Đây là game sinh tồn, ở lì trong nhà chắc chắn không phải cách hay.”


Huống hồ họ chơi game chẳng phải để lang thang khắp nơi hay sao.


Lập tức có người lên tiếng: “Bây giờ tuyết chưa rơi nhiều, chúng ta có thể chia thành nhóm nhỏ đi thăm dò. Nhưng đừng đi xa quá, kẻo gặp nguy hiểm.”


Trong game không có hệ thống bạn bè, cũng chẳng có tổ đội gì hết, nên nếu muốn trao đổi thông tin, cuối cùng vẫn phải quay về gặp nhau trực tiếp.


“Phải đấy. Tôi đọc trên diễn đàn có người phân tích mấy game sinh tồn kiểu này thường nguy hiểm vào ban đêm, tốt nhất chúng ta nên về trước khi trời tối.”


“Còn một điều nữa cần nói rõ từ đầu: đồ nhặt được trên đường thì của ai người nấy giữ, chỉ cần chia sẻ thông tin với nhau là được.”


“Thấy ổn đó.”


“Chuẩn không cần chỉnh.”



Vì vé vào đợt test nội bộ rất hiếm, nên ai cũng quý như vàng. Việc phân chia lợi ích rõ ràng từ trước sẽ giúp họ dễ hợp tác hơn.


Cả bốn người nhanh chóng đạt được thỏa thuận, lập tức chuẩn bị lên đường.


Trước khi đi, có người vô tình liếc sang góc phòng, lúc này mới nhớ ra còn một người nữa.


Thân thể duỗi thẳng, ba lô trùm kín cả mặt, hai tay đặt ngay ngắn trước bụng, tư thế an nghỉ yên bình đến mức khiến mọi người không khỏi nhìn nhau ngơ ngác.


Mấy giây sau…


“Cô ta thì sao giờ?”


“Gọi dậy chứ?”


“Cứ thấy rờn rợn thế nào ấy…”


“Hay thôi kệ đi, lúc vào là đã nằm đấy rồi, biết đâu người ta không muốn chơi?”


Nếu Thiên Nguyệt mà tỉnh, chắc chắn sẽ vỗ tay tán thưởng: “Đúng là người hiểu chuyện.”


Nhưng lúc này cô đang ở trong trạng thái “tiết kiệm năng lượng”, nên dĩ nhiên chẳng nghe thấy họ đang nói gì.


Đám đồng đội: “…”


Dù trong lòng có hơi khó hiểu với kiểu “được vé test mà không chịu chơi”, cuối cùng họ vẫn quyết định bớt lo chuyện bao đồng, cứ thế ra ngoài thám hiểm.



Ngoài trời tuyết lớn.


Túp lều tranh.


Bên trong là một người không rõ sống chết, mặt bị che kín bằng balô.


Lúc Hứa Hoằng Bá bước vào, suýt nữa thì bị dọa hết hồn.


Anh quay đầu khẽ nhắc nhở đồng đội phía sau: “Cẩn thận, trong này có…”


Thạch Vi: “Á!”


Hứa Hoằng Bá: “…người.”


Bị ánh mắt cạn lời của đồng đội nhìn chằm chằm, Thạch Vi vội bịt miệng, tim vẫn đập thình thịch.


Cô hạ giọng hỏi: “Cái này… là cái gì? Người hay ma vậy?”


Hứa Hoằng Bá cũng bị hoảng lúc đầu, nhưng phản ứng của Thạch Vi còn kinh hơn mình nhiều, để mà so sánh thì, tự nhiên thấy cũng… không đáng sợ đến thế.


Anh lập tức bình tĩnh lại, liếc nhanh một vòng rồi nói: “Ba lô giống của chúng ta, chắc là người chơi.”


Thạch Vi thở phào nhẹ nhõm, nhưng còn chưa kịp thở xong, Hứa Hoằng Bá lại tiếp lời:


“Tất nhiên, cũng không loại trừ khả năng là người chơi cố tình đặt ba lô lên xác NPC.” Rồi ngồi cạnh đó chờ cá cắn câu.


“Ý cậu là… có thể có người mai phục ở đây?” Thạch Vi lập tức đề cao cảnh giác, quét mắt nhìn quanh.


Nhưng cái túp lều tranh này quá rách nát. Trên mái lợp rơm còn thủng lỗ chỗ, ngay cả tường đất cũng có mấy cái lỗ to.


Chưa kể còn chẳng có cái cửa tử tế.


Chỗ này thật sự không giống nơi có thể giấu người.


Cũng không giống nơi có thể ngủ.


Dù sao nhiệt độ trong lều với bên ngoài gần như không khác gì nhau, có lẽ chỉ chắn được gió.


Vì thế cả hai đều cho rằng người nằm dưới đất kia là xác NPC, còn ba lô thì chỉ là hiệu ứng đánh lừa của phó bản.


“Thử sờ xem?” Thạch Vi ra hiệu bằng ánh mắt, trong lòng có hơi phấn khích.


Tuy phó bản này tên là “Thế giới băng giá”, nhưng theo bối cảnh trong game, vốn dĩ nơi này không lạnh như thế, chỉ là do gặp phải thiên tai tuyết lớn.


Trên đường đến đây, Thạch Vi và Hứa Hoằng Bá đã thấy không ít NPC đói rét, cũng thấy nhiều người chơi đang lục đồ trên xác NPC.


Với người chơi mà nói, xác NPC không phải xác, mà là rương báu di động.


Thậm chí còn từng xảy ra tranh chấp vì tranh cướp thi thể.


Hai người họ thế lực mỏng manh, không dám tranh, đành vòng xa để tránh.


Không ngờ cuối cùng lại nhặt được một xác lẻ loi trong túp lều nát này!


Thạch Vi đứng ngoài canh chừng, còn Hứa Hoằng Bá tiến sát lại gần Thiên Nguyệt.


Tới nơi mới thấy rõ, NPC này là nữ, dù trong mắt người chơi, báu vật thì mặc kệ trai gái gì cũng như nhau.


“…Thất lễ rồi.”


Hứa Hoằng Bá khẽ lẩm bẩm như một lời tiễn biệt, rồi đưa tay định chạm vào chiếc ba lô, ai ngờ vừa chạm tới da, thế giới trước mắt bỗng quay cuồng dữ dội!


“Áu!”


Anh hét thảm một tiếng, kế đó cả người bị hất ngược ngã cái “bịch” xuống đất, lưng đau điếng!


Còn chưa kịp phản ứng vì đau, ngực đã bị dẫm mạnh một phát!


“Phụt! Khụ khụ…”


Hứa Hoằng Bá mở mắt ra, chỉ thấy cái xác lúc nãy còn nằm yên kia giờ đã đứng bật dậy, tay xách ba lô, một chân giẫm lên ngực anh, đôi mắt dài hẹp khẽ nheo lại, toát ra khí thế nguy hiểm chết người.


Cô gái lạnh lùng hỏi: “Chán sống à?”


Thiên Nguyệt hoàn toàn không ngờ rằng chỉ vì cô nhắm mắt một chút mà bị người ta tự biên tự diễn ra cả một kịch bản.


Thực ra, cô chỉ là chưa ngủ đủ thôi.


Nhưng điều đó không có nghĩa là cô hoàn toàn mất cảnh giác với nguy hiểm xung quanh.


Ở những hành tinh hoang tàn thực sự, lơi lỏng là chết. Vì thế, càng lúc ngủ say cô lại càng cảnh giác hơn.


“Cô chưa chết?!”


Thiên Nguyệt quay đầu theo tiếng gọi, ở cửa là một cô gái, có vẻ là đồng bọn của gã đang bị đạp dưới chân cô.


Thiên Nguyệt trừng đôi mắt cá chết, mặt không biểu cảm:


“Tôi trông giống người chết lắm à?”


“…”


Không phải giống, mà là chính xác luôn đấy chứ?! Chẳng lẽ con boss trong phó bản này là xác sống?!


Thạch Vi run cầm cập.


Hứa Hoằng Bá vội chữa cháy: “Người đẹp hiểu lầm rồi! Bọn tôi chưa làm gì cả, chỉ định gọi cô dậy thôi mà!”


Thiên Nguyệt khẽ “ồ” một tiếng, giọng điệu có phần dịu lại.


Hứa Hoằng Bá thở phào, tưởng cô chịu nghe rồi.


Anh vừa định mở miệng thương lượng: “Có thể bỏ chân ra rồi nói chuyện tiếp không?” thì đối phương lại giơ chân lên, đạp thêm một cú nữa!


“Hai người rảnh quá à?”


Hứa Hoằng Bá phun máu.


Thiên Nguyệt lạnh lùng: “Nói đi, mục đích.”


Thạch Vi nhìn Hứa Hoằng Bá nằm bẹp dưới đất, nhưng giờ anh chẳng còn dư sức để đáp lại.


Thiên Nguyệt: “Được rồi, một.”


Thạch Vi lập tức hoảng hốt:


“Tôi nói! Tôi nói! Nói xong cô thả anh ấy ra được chưa?!”


Chưa đợi cô nói hết, Thiên Nguyệt đã thản nhiên tiếp lời: “Một vùng tuyết trắng mênh mông.”


Thạch Vi: “…”


Hứa Hoằng Bá: “…”


Thạch Vi nghiến răng: “Tôi nói thật rồi đó, cô phải để anh ấy đứng dậy chứ?”


Thiên Nguyệt liếc cô một cái, nửa cười nửa không: “Tôi có nói là nếu cô khai ra thì tôi sẽ thả người sao?”


“Cô!”


Thạch Vi bật thốt lên, định phản bác theo bản năng, nhưng bỗng nhớ lại, hình như đối phương thật sự chưa từng hứa gì cả.


Ngược lại, chính cô quá vội vàng, cứ tưởng là giao kèo đã xong.


Thạch Vi: Bị gài rồi!


Thiên Nguyệt ngáp một cái: “Xem ra hai người các cô chắc cũng sờ không ít xác rồi nhỉ, vậy thì dễ nói chuyện thôi, đưa tôi ba món đạo cụ, coi như chưa từng gặp nhau.”


Cô cười tít mắt: “Yên tâm, tôi không kén chọn. Nể thái độ nhận lỗi cũng được gọi là thành khẩn, ba món gì cũng được.”


“!!!”


Thạch Vi sững sờ.


Còn dám nói là không kén chọn nữa! Trên đời sao lại có người mặt dày đến mức này!


Tuy nói ban đầu đúng là bọn họ đụng chạm trước, nhưng rõ ràng Hứa Hoằng Bá còn chưa kịp chạm vào cô ta mà!


Ngược lại, chính cô lại tự ý moi ra một tin tức, giờ còn định đòi thêm đạo cụ?!


Thạch Vi thoáng giận đỏ mặt, nhưng vẻ ngoài vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, chần chừ một chút rồi hỏi:
“Cô nói lời giữ lời chứ?”


Thiên Nguyệt chỉ lặng lẽ nhìn cô, không đáp một câu.


Thạch Vi cắn răng, trên tay hiện ra một mẩu bánh mì cứng ngắc cùng hai gói rễ bản lan, rồi bước về phía Thiên Nguyệt.


“Đưa hàng rồi thả người nhé…” lời còn chưa dứt, hai gói rễ bản lan đã biến mất khỏi tay.


Giây tiếp theo, Thạch Vi vung thẳng bánh mì cứng ngắc vào mặt Thiên Nguyệt, ánh mắt hung dữ, hoàn toàn khác với vẻ ngoài vừa rồi!


“Đi chết đi!”


Thạch Vi ra tay rất dứt khoát, vừa nhanh vừa gọn, nhìn là biết có luyện qua.


Nếu đổi lại là người thường, e là đã quấn nhau đánh lộn rồi.


Nhưng Thiên Nguyệt như thể sớm đoán trước được điều này, chỉ lười nhác ngẩng đầu lên, cười khẩy một tiếng đầy khinh miệt.


“Cỡ đó mà cũng đòi đánh người à?”


Hai phút sau, trong căn nhà tranh, hai người nằm sấp dưới đất, mặt mày bầm dập, liên tục cầu xin tha thứ.
Thiên Nguyệt nhẹ nhàng vỗ vỗ má Thạch Vi, cười híp mắt:


“Đã tự chui đầu vào lưới thì tôi cũng không khách sáo nữa.”


“Mười món đạo cụ, đưa gì cũng được, tuỳ các người chọn.”


Thạch Vi nghi ngờ mình nghe nhầm: “Ban nãy không phải nói ba món sao? Cùng lắm gấp đôi cũng chỉ là sáu món chứ?!”


Thiên Nguyệt: “Mười một."


“Cô điên à?!”


“Mười hai.”


“Không nói gì? Vậy mười…”


Thấy Thiên Nguyệt cứ tăng giá không ngừng, Hứa Hoằng Bá hoảng hốt chen vào: “Mười một! Mười một là được rồi!”


Thiên Nguyệt lập tức đổi giọng, như thể miễn cưỡng chấp nhận: “Được thôi, là anh nói đó nhé. Chứ tôi còn định bảo mười món là đủ rồi.”


Tin cô mới lạ đấy!


Mắng thì mắng trong lòng thôi, chứ hai người chẳng dám ho he gì.


Thậm chí còn không dám đưa tận tay, chỉ dám đặt đủ mười một món đạo cụ sang một bên.


“…Đủ rồi.”


Thiên Nguyệt liếc qua, đúng là đủ mười một món.


Cô cảm khái: “Này thì đến chơi, lại còn mang theo quà, ngại quá cơ.”


Vừa nói, cô vừa thu đồ vào ba lô một cách cực kỳ thành thạo.


Thạch Vi & Hứa Hoằng Bá: “…Giận thật, nhưng đánh không lại!”


Thu xong đạo cụ, tâm trạng Thiên Nguyệt lập tức chuyển nắng: “Rồi, đi nhanh đi.”


Sống từng này năm, đây là lần đầu họ thấy mấy chữ đó lại dễ nghe đến thế!


Cả hai không chần chừ, lao ra khỏi nhà tranh như có quỷ đuổi sau lưng.


Thiên Nguyệt vẫy tay: “Lần sau nhớ ghé chơi nữa nha.”


Đáp lại cô là hai cái bóng đang lăn xả trong màn tuyết dày. Một trong hai thậm chí nghe thấy câu đó còn vấp té một cú.


Bị quậy đến mức này, Thiên Nguyệt cũng chẳng buồn ngủ nổi nữa.


Tính ra thì đã hơn ba tiếng kể từ lúc game mở server, trời sắp tối rồi.


Theo kinh nghiệm sống của Thiên Nguyệt, ban đêm trong game thường nguy hiểm hơn ban ngày rất nhiều, tân thủ sẽ không dám lang thang lung tung.


Hơn nữa, nếu không có gì thay đổi, người cùng bị truyền tống đến căn nhà tranh với cô lúc đầu cũng sắp trở lại.


Vậy nên cô không lo chuyện hai người kia đi gọi thêm người tới đánh hội đồng.


Nghĩ tới nghĩ lui cũng chẳng có gì làm, Thiên Nguyệt dứt khoát ngồi xếp bằng xuống đất, bắt đầu kiểm kê thành quả nửa ngày chây lười của mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play