“Đương nhiên rồi. Hắn khinh ta, trước mặt văn võ bá quan ở trường săn còn dám vung roi quất ta. Chuyện này ngươi cũng từng biết qua. Bổn công đâu dễ gì bỏ qua? Ta chỉ khiến hắn ngã gãy một chân, cũng chẳng đoạt mạng hắn, xem như đã quá đỗi nhân từ.”
“Ngươi…!” Hoàng đế trừng mắt, tròng mắt đỏ rực như muốn nổ tung trong hốc mắt.
“À phải rồi.” Sở Vọng Trần nghiêng đầu cười nhạt, “Còn có Thất hoàng tử, ngươi biết thân thể mình đã không chống đỡ nổi, định bồi dưỡng hắn, phái hắn đi Giang Nam chấn chỉnh thủy lợi, còn muốn bổn công theo cùng hộ tống. Kết quả thì sao? Hắn đến Giang Nam chỉ lo cùng đám quan tham xướng ca múa nhạc, nhẫn tâm thịt cá lê dân. Cho nên ta huỷ đê điều, cuốn cả bọn chúng trôi theo hồng thủy. Ngươi không cần cảm tạ ta, bởi vì sau khi bọn chúng chết, khâm sai đến tiếp quản, dân chúng Giang Nam mới thực sự được yên ổn.”
“Ngươi… ngươi…!”
Hoàng đế trong mắt hoảng loạn như triều dâng sóng vỗ, toàn thân run rẩy không thôi.
“Ngươi muốn... muốn làm gì Bát hoàng tử?!”
Sở Vọng Trần cúi đầu cười lạnh, thanh âm trầm thấp như tà phong lướt qua.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT