Lâm Viện Triều nuốt nước bọt, không kiềm được mà tiến lại gần Tạ Lan Âm, như thể bị một lực vô hình kéo lại.
Tạ Lan Âm vừa bước đi, vừa nói: “Tôi định viết thư cho mẹ, nhưng không rõ người phát thư khi nào tới lấy, anh có thể giúp tôi gửi được không?”
“Không vấn đề gì.” Lâm Viện Triều lập tức gật đầu đồng ý.
Anh từng nghe trưởng thôn và đội trưởng nhắc qua về hoàn cảnh gia đình của Tạ thanh niên trí thức. Cha cô đã mất, chỉ còn lại hai mẹ con.
Hạ phóng hạ phóng, xuống nông thôn là chuyện thường.
Đúng là đáng thương.
Lâm Viện Triều nói: “Cô đưa thư cho tôi, mai tôi sẽ giúp gửi đi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play