Cung nữ thân thể run rẩy, đầu ngón tay cũng không ngừng run lẩy bẩy, chỉ về hướng Khỉ Âm cung.
Sở Tẫn bước xuống ngựa, phất tay ra hiệu cho cung nữ dẫn đường.
Tạ Chước Hoa đứng chết lặng, ánh mắt khó tin dõi theo bóng lưng hắn khuất dần nơi khúc quanh hành lang.
Hắn... thật sự đi tìm Tạ Lan Âm?
Chẳng lẽ hắn lại động lòng với Tạ Lan Âm?
Không thể nào! Dung mạo Tạ Lan Âm vốn không xuất sắc, làm sao có thể lọt vào mắt hắn?
Nếu Sở Tẫn đã coi trọng kẻ khác, vậy hắn đâu còn lý do hành hạ nàng? Lẽ ra nàng nên vui mừng mới phải...
Nhưng cớ sao trong lòng nàng lại như có ai cướp mất vật gì trân quý, nghèn nghẹn khó chịu?
Sở Tẫn theo cung nữ đi thẳng đến Khỉ Âm cung.
Khỉ Âm cung, cánh cửa son đỏ năm nào đã loang lổ, những tảng đá lát sân rạn nứt, cỏ dại mọc xuyên kẽ, cả nơi toát ra vẻ tiêu điều hoang phế.
Cung nữ dẫn đường cúi đầu, giọng nói run rẩy như muốn tan vào đất: “Ngũ... Ngũ điện hạ đang ở trong này... Tướng quân xin... xin đừng giết người...”
Chữ cuối còn chưa kịp dứt, thân hình Sở Tẫn đã vượt lên trước.
Tên hôn quân kia sao lại để Ngũ điện hạ sống ở nơi tồi tàn như vậy?
Hắn nhất định sẽ để nàng sống trong cung điện nguy nga tráng lệ nhất thiên hạ, mặc trang sức lộng lẫy nhất, sống cuộc đời cao quý nhất...
Nhưng khi tay chạm vào cánh cửa gỗ lạnh buốt, lòng bàn tay hắn lại khẽ run.
Ba năm trời tương tư khắc cốt ghi tâm, hôm nay người thật ở ngay trước mặt, nhưng hắn lại không dám đẩy cửa.
Ngũ điện hạ... liệu có chịu tha thứ cho hắn?
Dù nàng không thứ lỗi, hắn cũng quyết không để nàng rời xa mình một bước!
Rốt cuộc, hắn dồn sức đẩy cửa ra. Cánh cửa già cỗi vang lên tiếng “kẽo kẹt” trầm đục.
Ánh sáng mờ mờ le lói từ khung cửa sổ phai màu chiếu xuống nền gạch xám tro. Cảnh tượng bên trong cung điện cũ nát, song vẫn được bài trí tỉ mỉ, tươi mới nhờ những đóa hoa tươi cắm trong bình.
Đột nhiên, tiếng bước chân khe khẽ vọng đến.
Sở Tẫn nín thở, ánh mắt gấp gáp tìm về nơi phát ra thanh âm.
Một bóng dáng mảnh mai từ dãy hành lang bên sườn chậm rãi tiến ra.
Nàng vẫn khoác cung trang màu hồng phấn, váy áo dính đôi chút bụi bặm, song dung nhan thanh tú lại chẳng bị che lấp.
Tim Sở Tẫn run lên một nhịp.
Chỉ một ánh nhìn, hắn đã chẳng thể rời mắt.
Không biết bao đêm mộng mị, hình bóng nàng vẫn quanh quẩn nơi lòng hắn.
Nay người thật đứng đây, hắn mới biết: dung nhan trong mộng kia làm sao sánh được vạn phần với nét kiều diễm trước mắt.
Ánh lửa hồng từ đuốc soi lên không trung sau lưng nàng, bóng nàng lặng lẽ giữa sắc đỏ ấy, khiến kẻ khác không dám lại gần.
Cung nữ dẫn đường trừng lớn mắt, kinh ngạc nhìn chằm chằm má phải nhẵn bóng của Ngũ công chúa.
Vết sẹo... đâu rồi?!
Không còn vết sẹo, Ngũ công chúa quả thật còn đẹp hơn cả Thất công chúa gấp bội phần!
Tạ Lan Âm điềm tĩnh nói: “Sở tiểu tướng quân? Vì sao ngài lại đến nơi này?”
Sở Tẫn như bị mê hoặc, từng bước tiến tới, rồi quỳ một gối dưới chân nàng, mắt không rời lấy nửa phần, giọng trầm ấm đầy thành khẩn: “Vi thần đến rước điện hạ hồi cung.”
Tạ Chước Hoa chẳng thể thuận lợi rời cung.
Khắp nơi đều là người của Sở Tẫn, nàng chỉ có thể lẩn trốn giữa một đám thái giám và cung nữ.
“Thật là tốt, Sở tiểu tướng quân không giết chúng ta, chỉ đưa chúng ta tới giặt áo cục thôi.”
Giặt áo cục?!
Tạ Chước Hoa đánh mắt quanh một lượt.
Đất ướt lầy lội, nước dơ đọng thành vũng, bùn đỏ trộn với nước mưa, dấu chân vàng úa in đầy mặt đất.
Nàng ghê tởm đưa tay áo che kín mũi miệng.
Khi còn phụ hoàng tại vị, nàng là công chúa được sủng ái nhất hậu cung.
Giờ đây, bị Sở Tẫn giam giữ, lại rơi vào chốn dơ bẩn này, thật khiến nàng nhục nhã không chịu nổi.
“Ai nghe gì chưa? Tướng quân đã đưa Ngũ công chúa vào ở Phượng Tê cung rồi đấy!”
Tạ Chước Hoa kinh ngạc đứng sững.
Phượng Tê cung?
Sao có thể?! Đời trước Sở Tẫn chỉ để nàng ở Nhạc Ương cung, dựa vào đâu Tạ Lan Âm lại được vào Phượng Tê cung?
Phượng Tê cung chính là nơi ở của Hoàng hậu!
Chẳng lẽ... Sở Tẫn định phong nàng ta làm hậu?
Hắn dám sao?
Hắn không sợ vết sẹo xấu xí trên mặt nàng ta ư?
Tạ Chước Hoa siết chặt tay áo, cơn nghẹn trong lòng lại dâng lên cuồn cuộn.
“Ta nghe nói Ngũ công chúa sẽ được lập hậu đó.”
“Phải chi nàng không có vết sẹo... Cũng là mỹ nhân quốc sắc thiên hương.”
“Nhưng mà... Tướng quân muốn xưng vương, sao lại lập một nữ tử mặt sẹo làm hậu?”
“Ta nghĩ hắn chỉ dùng nàng để trấn an đám lão thần tiền triều thôi. Không tìm được Thất công chúa, đành dùng Ngũ công chúa vậy.”
Tạ Chước Hoa nhếch môi cười lạnh, tự an ủi mình.
Phải rồi. Mặt Tạ Lan Âm có sẹo, chẳng ai có thể thật lòng coi trọng nàng.
Tạ Lan Âm vốn là kẻ thanh cao, giờ bị kẻ như Sở Tẫn giữ lại bên mình, chắc chắn đã tức giận đến phát điên.
Phượng Tê cung
Từng rương từng rương kỳ trân dị bảo được người hầu khiêng vào cung.
Dẫn đầu là một tiểu thái giám từng khuyên bảo Tạ Lan Âm tại Thi Văn điện ngày trước.
Vì một câu nói bảo vệ nàng khi xưa, nay hắn được phong làm đại tổng quản bên cạnh tân hoàng, ai thấy cũng phải gọi hắn một tiếng “Hạ tổng quản”.
“Công chúa, đây là tân hoàng tự tay sai nô tài đưa tới. Tơ lụa này đều là sa tanh Giang Nam tiến cống mùa mới, mong người chọn vài tấm để Nội Vụ phủ may áo.”
“Rương này là các kiểu trang sức tân thời nhất, người xem có gì vừa ý không.”
Tạ Lan Âm chỉ liếc qua một lượt, chọn lấy vài món bảo cung nữ giữ lại.
Nàng biết, nếu mình chẳng nhận thứ gì, tên kia lại tưởng nàng giận dỗi.
Không đáng vì mấy món đồ này mà khiến người khác hiểu lầm.
Hạ tổng quản cười nịnh nọt: “Ánh mắt công chúa thật tinh tường. Những món trang sức này nếu được diện trên thân người, chính là vinh hạnh của chúng.”
Trong lòng hắn thầm cảm tạ vận may. Nhờ một câu nói năm xưa, hôm nay mới có được thế đứng như vậy.
Khó trách tân hoàng vừa đánh chiếm hoàng cung đã tức tốc đi tìm Ngũ công chúa.
Ai mà nghĩ được, chỉ thiếu đi vết sẹo kia thôi, nàng lại đẹp đến chấn động lòng người.
Ngồi nhàn nhã uống trà thôi cũng khiến người khác phải nhìn mê mẩn.
Tạ Lan Âm chậm rãi đặt chén xuống, nhẹ giọng hỏi: “Sở Tẫn đâu?”
Từ ngày hắn đưa nàng ra khỏi Khỉ Âm cung, an bài ở Phượng Tê cung, hắn chưa từng đường đường chính chính xuất hiện trước mặt nàng.
Nàng còn nghĩ hắn sẽ đối đãi nàng như với Tạ Chước Hoa trong nguyên kịch bản, nhưng hắn lại không dám đối diện nàng.
Chỉ mỗi đêm khuya lặng lẽ đến, khi nàng đã thiếp ngủ.
Hạ tổng quản vội nói: “Tân hoàng bận chuẩn bị lễ đăng cơ, nhưng người yên tâm, hễ rảnh sẽ lập tức tới thăm người.”
Tại triều đình
“Sở tiểu tướng quân, từ trước đến nay chưa từng có vị quân vương nào sắc lập Hoàng hậu ngay lễ đăng cơ. Ngài sao có thể phá bỏ quy củ tổ tông!”
“Phải đó! Nam nhân là tôn, nữ nhân là ti. Sao có thể cùng ngày sách phong? Đúng là trò cười thiên hạ!”
“Huống hồ Ngũ công chúa là công chúa tiền triều, lại dung mạo không hoàn mỹ, sao có thể lập làm Hậu!”
Sở Tẫn dù đã chiếm kinh thành, nhưng chưa chính thức xưng vương, nên các đại thần vẫn xưng hắn là "tiểu tướng quân".
Hắn chưa từng động đến bách tính trong cung, chỉ bắt giữ đám gian thần, không gây thương tổn đến lão thần.
Giọng hắn trầm ổn nhưng lạnh như băng: “Thê tử của bản quân, chỉ có Ngũ công chúa.”
“Còn những điều gọi là tổ tông quy củ… đều là quy củ của tiền triều. Nay bản quân là tân hoàng, muốn lập ai làm hậu thì lập, kẻ nào phản đối… khỏi cần dùng tế phẩm, lấy đầu hắn dâng tế trời là được.”
Các lão thần không nói được lời nào.
Chờ xử lý xong việc chính sự, trời đã sang canh ba.
Hạ tổng quản bước đến, khom mình cung kính: “Tân hoàng, Ngũ công chúa đã nghỉ ngơi, người có muốn qua thăm không ạ?”
Hắn đã nhìn thấu tâm tư của hoàng đế. Chỉ cần liên quan đến Ngũ công chúa, dù là chuyện nhỏ cũng thành đại sự.
Sở Tẫn gật đầu: “Bản quân tự mình đi, không cần theo.”
“Tuân chỉ.”
Hạ tổng quản nhìn bóng hoàng đế rời đi, mãi vẫn không hiểu nổi:
Sao tân hoàng cứ nhất quyết đợi công chúa ngủ rồi mới dám tới nhìn nàng?