Tạ Lan Âm ngẩng đầu nhìn thẳng anh, bước từng bước tiến về phía người đàn ông ngồi giữa ánh đèn mờ.

Cô vừa đến gần, người đang ngồi bên cạnh anh ta liền nhanh chóng đứng dậy, khúm núm nhường lại chỗ ngồi.

"Cô gái này, tự giới thiệu chút đi, đến uống cùng Lục tổng một ly."

"Hầu bàn, mang thêm năm chai rượu lên đây!"

Một mỹ nhân như vậy, nếu không phải có Lục Từ Uyên ở đây, bọn họ đã sớm giở trò rồi.

Vừa nói, người kia đột nhiên cảm thấy một ánh mắt sắc như dao chiếu thẳng vào lưng mình.

Hắn quay đầu lại—vừa vặn chạm phải ánh mắt lạnh băng của Lục Từ Uyên.

Người kia lập tức câm nín, vội vàng rút tay lại, lúng túng chuẩn bị rót rượu.

Lục Từ Uyên từ tốn đứng dậy. Bộ vest đen cắt may vừa người theo động tác anh mà rũ xuống, từng đường nét lộ ra khí chất lạnh lùng và cấm dục đến mức khiến không khí xung quanh dường như ngưng đọng.

Ngoài trừ Tạ Lan Âm, gần như tất cả ánh mắt trong phòng đều sáng rực lên.

Lục Từ Uyên định rời đi?

Mọi người đưa mắt nhìn Tạ Lan Âm.

Nhìn cách cô ăn mặc, rõ ràng không phải tiểu thư nhà giàu. Hơn nữa, người trong vòng đều quen mặt nhau, nếu là con nhà danh giá, họ hẳn đã biết từ lâu.

Nói cách khác, cô gái này chẳng có bối cảnh gì đáng kể.

Vậy thì càng dễ xuống tay.

Ngay lúc đó, Lục Từ Uyên hơi cúi đầu, giọng nói trầm thấp vang lên:
"Nhà cô ở đâu, tôi đưa về."

Mọi người:???

Tạ Lan Âm đứng dậy, mắt cong cong, "Anh đưa tôi? Vậy tốt quá. Vừa rồi cảm ơn anh nhiều, nếu không có anh, tôi e là đã bị Giang Tự bám riết không buông. Tôi nghe hắn gọi anh là Lục tổng, tôi cũng có thể gọi anh vậy được không?"

Mọi người:……

Ánh mắt đám người trở nên vi diệu, đầy những biểu cảm khó tả khi nhìn Tạ Lan Âm đang chân thành cảm ơn Lục Từ Uyên.

Đây là kiểu gái ngốc bạch ngọt từ đâu rơi xuống vậy?

Thật tưởng Lục tổng là người dễ nói chuyện à?

Nếu anh mà là loại đàn ông tốt bụng, bọn họ đâu cần mỗi lần gặp anh lại sợ như chuột gặp mèo.

Đáng tiếc, gương mặt kia xinh đẹp đến vậy…

Tài xế đã đợi sẵn trước cửa.

Khi thấy cô gái nhỏ lẽo đẽo đi phía sau Lục tổng, người tài xế đã làm việc bên cạnh anh ba năm cũng phải sững sờ mất vài giây.

Anh ta nhanh chóng phản ứng, cung kính mở cửa xe.

Lục Từ Uyên hơi nghiêng người, ra hiệu cho Tạ Lan Âm lên trước.

"Cảm ơn Lục tổng." Cô nhẹ nhàng vén váy, ngồi vào trong xe.

Chờ Lục tổng cũng vào theo, tài xế liền đóng cửa lại.

Tạ Lan Âm đọc địa chỉ cho tài xế. Trong xe yên lặng đến mức có thể nghe thấy cả nhịp thở.

Lục Từ Uyên nghiêng đầu, từ gương chiếu hậu lặng lẽ nhìn cô một cái.

Cô ngồi yên ở đó, dáng vẻ an tĩnh nhẹ nhàng, hoàn toàn lệch tông với không khí u ám đang bao trùm trong xe.

Cô hơi cúi đầu, để lộ phần cổ trắng ngần mong manh.

Không ai lên tiếng. Trong khoảnh khắc, cả chiếc xe rơi vào một vùng tĩnh lặng.

Xe dừng lại.

Giờ này khuya, đường phố gần như trống không.

Tạ Lan Âm xuống xe từ phía bên trái, quay đầu lại, nhẹ cúi người:
"Cảm ơn Lục tổng đã đưa tôi về. Tạm biệt."

Lục Từ Uyên khẽ gật đầu: "Tạm biệt."

Tài xế không nhịn được mà nhìn theo bóng dáng cô gái đang rời đi.

Cô ấy… cư nhiên không xin WeChat của Lục tổng?

Lục tổng từ khi nào lại tốt bụng đến mức đưa một cô gái xa lạ về nhà?

Anh ta theo bản năng nhìn gương chiếu hậu… và lập tức bắt gặp ánh mắt sắc lạnh của Lục Từ Uyên.

Ánh mắt kia như có sức nặng. Tài xế vội thu lại ánh nhìn.

Xe lại khởi động.

Lục Từ Uyên rút điện thoại ra, nhấn số:
"Điều tra giúp tôi toàn bộ thông tin về Tạ Lan Âm."

Chưa đến khi về đến nhà, toàn bộ tư liệu về Tạ Lan Âm đã được gửi đến.

Tạ Lan Âm, 21 tuổi.

Cha mẹ mất sớm, được bà ngoại nuôi lớn. Nhưng hai năm trước bà cũng qua đời.

Sinh viên năm ba khoa diễn xuất, Học viện Điện ảnh Thủ đô.

Gần đây đang tham gia phỏng vấn ở các đoàn phim lớn nhỏ.

Cô quen Giang Tự trong một lần đi taxi, xe cô va nhẹ vào xe hắn.

Giang Tự thấy cô xinh nên chủ động xin số, theo đuổi suốt hai tháng, đến hôm qua mới thành công.

Một cô gái bình thường như vậy, dám ra tay với Giang Tự?

Khá thú vị.

Bên kia.

Bác sĩ ném lại một câu "Chỉ bị va nhẹ, không có gì nghiêm trọng" rồi vội vã đi cứu bệnh nhân khác.

Cái cậu thiếu gia này vừa xông vào đã túm lấy ông bắt cấp cứu, làm ông tưởng chuyện gì ghê gớm lắm.

Kết quả chỉ là sưng một cục trên đầu.

Cái bệnh viện này ngày nào chẳng có người cấp cứu nặng hơn cô ta.

"Bác sĩ, ông nhìn lại đi, trên đầu cô ấy sưng to như vậy, lỡ bị chấn động não thì sao? Nếu chỉ là va nhẹ, sao đến giờ vẫn chưa tỉnh?"

Giang Tự vừa bước vào đã thấy mấy người bạn đang giữ bác sĩ lại không cho đi.

Anh ta nhanh chóng chạy đến:
"Nguyệt Nguyệt sao rồi?"

"Bác sĩ nói chỉ va nhẹ, không nghiêm trọng, nhưng Nguyệt Nguyệt đến giờ vẫn chưa tỉnh lại."

Bác sĩ thừa dịp bọn họ mải trò chuyện liền chuồn mất.

"Ai!"

Giang Tự vừa định đuổi theo thì sau lưng có người hét lên:
"Tỉnh rồi! Nguyệt Nguyệt tỉnh rồi, Giang Tự, mau lại đây!"

Anh ta lập tức quay người chạy tới bên giường bệnh.

"Nguyệt Nguyệt, em thấy sao rồi? Đầu còn đau không?"

Tô Nguyệt từ từ mở mắt. Trước mắt là một khoảng mông lung mờ ảo.

Dần dần, mọi thứ trở nên rõ ràng hơn.

Trần nhà trắng toát, ánh đèn huỳnh quang chói lóa, mùi thuốc sát trùng xộc thẳng lên mũi.

Là bệnh viện?

Cô làm sao lại ở bệnh viện?

Chẳng phải cô và Lục Từ Uyên cùng ngồi xe lao xuống vực sao? Sao cô vẫn còn sống?

Vì ngồi dậy quá nhanh, trước mắt tối sầm, cô suýt ngã trở lại giường. Tô Nguyệt chống tay lên giường mới giữ được thăng bằng.

"Nguyệt Nguyệt, đều do Giang Tự dẫn theo cô ta tới, hại em bị đập đầu. Giang Tự, lúc trước đã nói rõ rồi, dù có yêu đương cũng không được để người ta bắt nạt Nguyệt Nguyệt, đừng vì sắc mà quên bạn!"

Giang Tự cứng đờ.

Trong đầu anh lập tức hiện lại cảnh bị Tạ Lan Âm quăng qua vai, ngã dúi dụi vào ghế sofa trong phòng bên cạnh, bị cả đám người nhìn thấy, đúng là muốn độn thổ.

Giang Tự nghiến răng:
"Yên tâm, tôi đã chia tay Tạ Lan Âm rồi."

Tô Nguyệt lúc này mới hồi thần.

Cô nhíu mày.

Tạ Lan Âm?

Giang Tự nói là bạn gái?

Tạ Lan Âm chẳng phải là bạn gái cũ của Giang Tự từ năm năm trước sao?

Cô theo bản năng giơ tay lên—phát hiện móng tay là kiểu tròn ngắn, không hề có lớp sơn gel như thường ngày.

Không đúng!

Tô Nguyệt vội móc điện thoại trong túi ra, mở màn hình—là năm năm trước!

Cô… trọng sinh rồi?

Cô thật sự quay về quá khứ!

Toàn thân run lên vì phấn khích, Tô Nguyệt bấu lấy cánh tay Giang Tự:
"Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Sao em lại ở bệnh viện? Lục Từ Uyên đâu?"

Mọi người nhìn nhau khó hiểu.

"Nguyệt Nguyệt, em có bị tổn thương não không? Mau gọi bác sĩ đến xem lại."

"Đừng vòng vo nữa, nói mau, đã xảy ra chuyện gì?"

Thế là cả đám bắt đầu kể lại đầu đuôi sự việc xảy ra ở quán bar—Giang Tự dắt bạn gái đến, cô bị người ta đập đầu.

Tô Nguyệt siết chặt điện thoại, không thể nói nên lời vì quá đỗi kích động.

Kiếp trước, chính là đêm nay, cô gặp được Lục Từ Uyên tại quán bar.

Cô chẳng hiểu vì sao lại lọt vào mắt xanh của anh. Gia đình cô lúc đó đang phá sản vì làm ăn thua lỗ.

Lục Từ Uyên xuất hiện, ngỏ ý sẵn sàng giúp cô vượt qua khủng hoảng tài chính. Nhưng điều kiện là—cô phải trở thành chim hoàng yến của anh.

Từ đêm đó, Lục Từ Uyên như một con rắn độc, lặng lẽ trườn vào từng ngóc ngách trong cuộc sống cô…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play